Nở sớm
Những âm thanh bên ngoài lúc có lúc không, Mặc An vẫn nghe không rõ ràng.
Hai ngày nay đối với hắn không hề dễ chịu, ban đầu chỉ là bụng khó chịu, dần dần sự "khó chịu" này càng ngày càng rõ rệt, Mặc An mới có được trải nghiệm sâu sắc về "đói meo".
Nhân ngư là con của biển cả, từ khi Mặc An có thính giác và ý thức, điều đầu tiên hắn phải học là hấp thụ dinh dưỡng. Các thể non đều lớn lên trong trứng cá, cha mẹ sinh con nhưng không chịu trách nhiệm nuôi dưỡng. Chất dinh dưỡng theo dòng chảy của nước biển đến nơi ấp nở, đó là nơi giàu dinh dưỡng nhất trong đại dương.
Khi nước biển chảy qua bề mặt trứng cá, những cá thể chưa nở phải bắt đầu tranh giành chất dinh dưỡng. Ngay cả khi chưa mở mắt, chúng đã phải biết cách sinh tồn. Những cá thể non hấp thụ được nhiều nhất và tốt nhất mới có thể nở thành công sau nhiều năm, còn những cá thể non nhân ngư bẩm sinh hấp thụ chậm, hấp thụ kém sẽ chết đói ngay bên trong trứng, trở thành những sinh linh bị loại thải trong quá trình chọn lọc tự nhiên của đại dương.
Sau khi nhân ngư chết, họ sẽ biến thành bọt trong vòng vài giờ. Họ sinh ra từ đại dương, rồi cũng sẽ trở về với lòng biển. Và những bọt biển này cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho biển, nuôi dưỡng những quả trứng cá còn lại.
Mỗi một nhân ngư khi sinh ra đều phải trải qua những điều tàn khốc như vậy, Mặc An cũng không ngoại lệ. Nhưng sinh ra thuận lợi chỉ là khởi đầu cuộc đời của chúng, không thể xem là biểu tượng của việc trở thành nhân ngư. Chúng còn phải trải qua nhiều tầng thử thách, còn phải đến một nơi đặc biệt, chỉ khi sống sót trở về mới được quần thể lớn chấp nhận.
Nhưng những điều này hắn không có khả năng tự mình trải nghiệm, bởi vì hắn đã sớm trải qua một tai họa chưa từng có tiền lệ, đó chính là sự cướp bóc của loài người.
Bây giờ, Mặc An dường như lại một lần nữa quay trở lại thảm họa đó, hắn lại một lần nữa trở về với lòng biển sâu. Ở rìa hôn mê, hắn cảm thấy một trận xóc nảy, lẽ nào mình lại bị cõng đi? Họ sẽ đưa mình đi đâu?
Một lát sau, ánh sáng xung quanh trở nên đặc biệt chói lòa, chói đến nỗi đôi mắt không có màng nước mắt của Mặc An bắt đầu đau.
Hạ Vũ và Mễ Đâu cùng nhau bước ra từ cửa cống, đúng lúc giữa trưa, ánh nắng chói chang khiến cả hai không hẹn mà cùng nhắm mắt lại.
"Chói quá." Sống trong căn phòng an toàn thời gian dài, Mễ Đâu phản ứng đặc biệt mạnh với ánh sáng, bị chói đến ch** n**c mắt.
"Xin lỗi, tớ nên chọn một thời điểm tốt hơn, đợi đến tối rồi mới đưa các cậu ra ngoài, nhưng Mặc An thực sự không đợi được nữa." Hạ Vũ cũng nheo mắt lại.
"Không sao đâu, chỉ cần cứu được Mặc An thì chút ánh sáng này chẳng là gì!" Mễ Đâu sợ Hạ Vũ quá lo lắng nên cười nói, "Bây giờ kế hoạch của chúng ta là gì?"
"Kế hoạch… kế hoạch là, cậu đưa Mặc An trốn ở nơi an toàn, tớ đi cướp." Hạ Vũ nói hai từ "cướp" một cách đầy dứt khoát, rõ ràng là đã hạ quyết tâm rất lớn. Cậu biết hành vi này là không tốt, nhưng thực sự không nghĩ ra được cách thứ hai nào để cứu Mặc An.
"Nhưng mà, cậu đã từng cướp bao giờ chưa?" Mễ Đâu ngược lại còn lạc quan hơn Hạ Vũ.
Hạ Vũ lắc đầu: "Tớ nên tìm một vũ khí, như vậy khi cướp sẽ trông đáng sợ hơn."
"Thế thì thà để tớ đi cướp còn hơn, cậu ở lại chăm sóc Mặc An." Mễ Đâu nói, "Trước đây tớ và mẹ cũng từng bị cướp, bọn họ cao to, hung tợn lắm, bắt chúng tớ phải nộp hết đồ có giá trị và tiền công ngày hôm đó ra."
"Hả?" Hạ Vũ sững sờ.
"Khụ khụ… "Không muốn chết thì móc tiền ra, nếu không tao sẽ cho bọn mày ăn không hết gói mang về!"
" Mễ Đâu bắt chước một cách có vẻ, trông cũng khá giống thật, "Nếu hai đứa mình nhất định phải có một đứa đi cướp, thì để tớ đi đi, tớ khỏe hơn cậu."
"Không được." Hạ Vũ tuy mất phương hướng, nhưng vấn đề then chốt cậu vẫn nắm rõ, "Vẫn phải là tớ đi, cơ thể của cậu rất quý giá."
"Nhưng cơ thể của cậu cũng rất quý giá mà." Mễ Đâu lo lắng cậu bị thương.
"Cơ thể của tớ là thứ ít quý giá nhất, bị thương cũng không sao đâu." Hạ Vũ nói xong bắt đầu tìm chỗ thích hợp. Vì không thể tránh camera, vậy thì tránh sĩ quan an ninh là được. Không lâu sau cậu tìm được một góc phù hợp nhất, sắp xếp xong Mễ Đâu và Mặc An, Hạ Vũ một mình đi đến con hẻm quen thuộc đó.
Mấy ngày nay cậu vẫn đổi dinh dưỡng ở đây, nơi này rất ít người.
Mặc An em cố gắng thêm chút nữa, anh nhất định sẽ cướp thành công!
Hạ Vũ hạ quyết tâm, xin lỗi giáo sư Vương Cầm, bây giờ con đã là một đứa trẻ hư rồi. Con không có tiền, chỉ có thể lừa gạt hoặc cướp đoạt từ tay người khác, nhưng… con tuyệt đối sẽ không làm hại người khác, cướp xong dinh dưỡng con sẽ đi ngay.
Vừa nghĩ xong, có bốn người từ đầu hẻm đi vào, một trong số họ đang cầm một ống dinh dưỡng trên tay.
Cây kim đó như đâm vào tim Hạ Vũ, người khác có thể dễ dàng mua được, bây giờ nó là chìa khóa để cứu Mặc An. Khoan đã, cướp thì phải nói thế nào nhỉ? Mễ Đâu vừa mới làm mẫu cho mình một lần…
"Khụ khụ, giao hết… dinh dưỡng trên người các người ra đây, nếu không, nếu không tôi sẽ giết các người!" Hạ Vũ đứng tại chỗ luyện tập, còn bày ra vẻ mặt hung tợn nhất. Mễ Đâu đứng cách đó không xa, nhìn cậu một mình mặt đỏ tía tai nói chuyện, giống như đang cãi nhau với không khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!