Chương 12: (Vô Đề)

Đường Hầm Axit

Đây là ngày thoải mái nhất của Hạ Vũ trong hai ngày qua.

Khóa cửa lại, nơi đây hoàn toàn trở thành căn nhà an toàn của họ, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài. Hạ Vũ chia thức ăn và nước uống trong phòng thành 4 phần, số lượng dự trữ ở đây ít nhất có thể giúp họ trụ được 4 ngày. Kim tiêm dinh dưỡng được chia thành 7 phần, mỗi ngày tiêm cho Mặc An 5 mũi.

Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp, Hạ Vũ liền lên giường.

Trong phòng vẫn hơi lạnh, Mễ Đâu đã mơ màng ngủ: "Hạ Vũ, tớ không được rồi, tớ muốn… ngủ mất rồi…"

"Sao cậu buồn ngủ nhanh thế?" Hạ Vũ rất ngạc nhiên, rõ ràng vừa nãy Mễ Đâu còn rất tỉnh táo.

"Vì tớ là một con gấu nhỏ mà, nhiệt độ thấp quá tớ liền muốn ngủ… Tớ… buồn ngủ quá… chúc ngủ ngon…" Mễ Đâu cố gắng nói xong câu cuối cùng thì không còn động tĩnh gì nữa, nửa phút sau đã ngáy khò khò.

Hạ Vũ không đánh thức cậu bé, lấy áo khoác của mình đắp lên đôi chân mũm mĩm của cậu bé, đi đường xa như vậy mà Mễ Đâu không mang giày.

May mắn là chân cậu bé không giống mình, giống gấu, có một lớp đệm thịt rất rõ ràng, đủ để đối phó với nhiều loại địa hình. Hạ Vũ cởi đôi giày nhỏ ra, nhìn đôi chân của mình, hoàn toàn là một đôi chân mềm mại, đi xa rất mệt mỏi.

Ài, dù sao thì điều mình giỏi nhất không phải là đi bộ, mà là trôi nổi trong nước như một con sứa.

Hạ Vũ xoa xoa bàn chân, tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi. Lúc này không chỉ đơn giản là ăn no uống đủ, mà còn là niềm vui khi ở bên Mặc An, chú cá con sau khi ăn no đặc biệt năng động, không biết cậu ấy đang làm gì trong trứng cá mà không chịu yên.

"Cậu đừng cử động lung tung, đừng cử động lung tung nhé." Hạ Vũ sợ Mặc An bị thương trong trứng, không ngừng v**t v* trứng cá, "Cứ cử động lung tung như vậy cậu sẽ đau, nếu cậu đau… tớ cũng không có cách nào đau thay cậu."

Mặc An vẫn đang vật lộn với vây đuôi của mình, dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa, vây đuôi vẫn không thể duỗi ra. Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy đồng loại của mình, nhưng bản năng mách bảo rằng một nhân ngư thực sự chắc chắn không phải là như thế này.

Tộc của hắn là loài hung dữ dưới biển, sở hữu tình yêu và sức mạnh tối cao. Hắn nghĩ, khi vây đuôi của mình hoàn toàn duỗi ra chắc chắn sẽ rất đẹp, có thể mang theo chú sứa nhỏ đi sâu vào biển cả để khoe khoang oai phong.

Chỉ là, chỉ là, hiện tại mình không thể làm gì cả.

Cảm nhận được sự bồn chồn của Mặc An, Hạ Vũ như có thần giao cách cảm, đau lòng đặt mặt mình lên trứng. "Cậu đừng lo lắng, không cần vội vàng ra ngoài đâu, vì thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, cậu bây giờ còn quá nhỏ. Cậu xem, cậu vẫn là một chú cá con, tiêm thuốc dinh dưỡng quá nhiều cậu còn bị nấc cụt nữa mà. Như tớ đây, những đứa trẻ lớn hơn, chúng tớ không bị nấc cụt đâu."

"Hì." Mặc An tuy không hiểu, nhưng vẫn cười với Hạ Vũ, hàm răng sắc nhọn khép chặt.

"Cậu yên tâm, tớ, tớ nhất định sẽ tìm được rất nhiều kim tiêm dinh dưỡng, mỗi ngày đều cho cậu ăn thật no. Đợi đến khi cậu đủ lớn rồi hãy ra ngoài, đến ngày đó có lẽ tớ đã tìm thấy biển cả rồi. Cậu trở về biển, bơi càng sâu càng tốt, như vậy sẽ không còn con người nào tìm thấy cậu nữa." Hạ Vũ tưởng tượng ra ngày đó sẽ như thế nào, họ thoát khỏi tòa nhà kim loại kín mít, trốn thoát đến rìa biển.

Tuy nhiên, nghe thấy câu nói này Mặc An lại không vui lắm, cái miệng vừa nãy còn cười toe toét giờ lại rũ xuống thất vọng. Tại sao lại muốn thả mình vào biển? Sau khi nở chú sứa nhỏ sẽ không cần mình nữa sao?

"Trong biển có tộc của cậu, cũng có tộc của tớ, chỉ là tộc của tớ không nhất định chấp nhận tớ, vì chúng là sứa, tớ là người tổng hợp." Hạ Vũ có chút buồn bã, nhưng ngay lập tức lại vui vẻ cho Mặc An, "Cậu thì khác, tộc của cậu cũng là nhân ngư, họ sẽ đưa cậu về nhà!"

Về nhà? Tộc? Mặc An không nghĩ nhiều như vậy, trong đầu nhỏ chỉ có một câu hỏi, đó là chú sứa nhỏ thực sự không cần mình nữa sao? Có phải mình đã ăn quá nhiều không? : vvvv

"Tớ còn không biết mình là loại sứa gì nữa…" Vừa nghĩ đến việc sớm muộn gì cũng phải chia tay Mặc An, cơ thể nhiều nước của Hạ Vũ lại một lần nữa trào ra hai hàng nước mắt, tí tách rơi xuống trứng cá, "Cậu có gia đình, tớ không có, giáo sư Vương Cầm cũng không biết thế nào rồi. Cậu nhất định không được chết, cậu phải trở về biển cả!"

"U…" Mặc An chỉ có thể dùng âm thanh này để bày tỏ sự bất mãn, nhả ra nhiều bong bóng hơn, cố gắng thu hút sự chú ý của Hạ Vũ.

"Cậu muốn nói chuyện với tớ sao?" Phương pháp này có tác dụng, Hạ Vũ nhìn qua.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra vào lúc này, Mặc An đã ăn no lại một lần nữa phát sáng, khác với lần trước khẩn cấp, mà giống như đang chơi đùa với cậu hơn. Bên trong màng trứng lúc thì sáng ở đây, lúc thì sáng ở kia, trong căn phòng an toàn thiếu ánh sáng đã chiếu sáng khuôn mặt Hạ Vũ.

Đồng thời cũng chiếu sáng đôi mắt của cậu.

Như thể nhìn thấy đáy biển biến ảo khôn lường, hai tay Hạ Vũ cùng đặt lên trứng cá, chạm tay là đến đại dương. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh sáng này, màu bạc pha xanh lam, như dòng nước chảy qua đồng tử. Rõ ràng cậu chưa từng nhìn thấy đại dương nhưng vào khoảnh khắc này lại yêu sâu sắc nơi đó, cậu bé đột nhiên nhận ra nơi đó thực ra cũng là quê hương của mình.

"Cậu đang chơi với tớ sao?" Hạ Vũ cười khúc khích chọc vào trứng cá.

Ánh sáng trong trứng cá nhấp nháy hai lần, coi như là phản ứng của Mặc An. Sự sống luôn tìm thấy lối thoát của mình, sinh vật biển cũng vậy. Trong tình huống không thể giao tiếp, Mặc An đã mở mắt trước thời hạn và đã nắm vững bí kíp phát sáng, chất phát quang sinh học trong cơ thể dần được kích hoạt, phát sáng dọc theo vây đuôi thành nhiều vệt.

Đồng thời nó cũng chiếu sáng những chiếc vảy của Mặc An. Cơ thể Mặc An vẫn cuộn tròn, bàn tay rõ ràng khác biệt với con người đặt lên thành trong, tưởng tượng cảm giác thật sự khi chạm ngón tay vào chú sứa nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!