Chương 9: (Vô Đề)

9.

Đêm đến, sau khi tắm rửa xong, Chung Ánh Nhai lật xem quyển sổ tập tranh cũ đã úa vàng theo năm tháng của mình.

Trong quyển sổ này, y đã vẽ ra những tưởng tượng của mình về "Vùng đất Thần linh" — những tòa lâu đài lơ lửng giữa tầng không, ba tầng vườn hoa nối tiếp nhau xanh mát, rồng phương Đông chao liệng giữa áng mây và những vị Thần linh thân thiện hiền hòa, họ cũng có tóc đen và mắt đen giống như y.

Từ năm 12 tuổi y đã bắt đầu vẽ. 31 năm trôi qua, y đã chỉnh sửa hàng vạn lần nhưng vẫn cảm thấy mình chưa thể tái hiện được 1% vẻ đẹp hùng vĩ mà bản thân đã hình dung trong đầu.

Chung Ánh Nhai chống cằm lật xem quyển sổ đã bị mình nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, dù mỗi một nét vẽ đều đã thuộc nằm lòng nhưng y vẫn chưa từng thấy chán.

[Hôm nay dáng vẻ của Samuel trên tường thành thật là quyến rũ quá sức tưởng tượng! Quá bảnh luôn! Nghĩ tới thôi cũng khiến người ta cảm thấy nóng hết cả người.]

Có loại suy nghĩ thế này không cần đoán cũng biết là ai.

Cánh cửa bị đẩy ra, Commus bưng một ly sữa nóng bước vào, nhẹ nhàng đặt xuống bên tay y.

[Aaaa, cái dáng vẻ lười biếng này của anh ấy đẹp muốn xỉu luôn! Ánh mắt thờ ơ này, làn da trắng muốt này... Ý! Samuel anh mặc áo kiểu gì vậy, sắp lộ hết vai ra rồi kìa!!]

Ban ngày phấn khích quá độ, giải phóng nhiều ma lực hơn mức cần thiết, lúc này cơ thể Chung Ánh Nhai đã mềm nhũn, không mấy để tâm đến chuyện y phục.

[Hú hồn hú vía, may là trong phòng không có ai khác. Mình có nên nhắc Samuel sửa lại áo không ta? Mà nếu nhắc thì không ngắm được sắc đẹp nữa, không nhắc thì lương tâm cắn rứt quá đi... hu hu...]

Trong lúc Commus đang tự mình dằn vặt khổ sở, Chung Ánh Nhai tiện tay kéo lại cổ áo lỏng lẻo rồi cầm ly sữa lên uống hết.

[Trời ơi trời ơi, góc nghiêng của ảnh lúc ngửa đầu lên đẹp dễ sợ luôn á! Sao trên đời lại có người đẹp đến mức này cơ chứ!]

Y đặt ly xuống, nhợt nhạt li. ếm chút sữa còn sót lại trên môi.

[Ôi chủ nhân của em ơi! Anh biết không, cú li. ếm vừa rồi của anh như li. ếm thẳng vào trong trái tim em luôn rồi, anh ơi anh có thể nào cũng li. ếm giúp bờ môi khô khốc này một cái không, sưởi ấm trái tim đang đói khát tình yêu này của em không!?]

Chung Ánh Nhai: "..."

Y thật sự không hiểu, làm sao trong đầu một con người lại có thể chứa được nhiều loại lời kịch như thế.

Y quay đầu nhìn sang Commus, người này mặt mày anh tuấn nghiêm nghị, chính khí lẫm liệt, hoàn toàn không giống như đang có suy nghĩ đen tối trong lòng.

"Chủ nhân, ngài có dặn dò gì không?"

"... Không có gì." Y dời mắt đi.

[Oh God! Anh ấy vừa chủ động nhìn mình kìa, có phải là ảnh thích mình rồi không? — Ờm, tự luyến một xíu thôi haha. Nhưng mà chỉ cần như vậy thôi mình cũng thấy vui lắm lắm rồi! Á á, đợi đã, có người tới! Không được để người khác nhìn thấy thân thể của Samuel! Thân thể anh ấy chỉ có mình là được nhìn thôi!]

Commus bình tĩnh đi đến bên y, cúi người dịu dàng nói: "Chủ nhân, để em giúp ngài cài lại y phục."

Chung Ánh Nhai liếc hắn một cái, lười biếng tựa lưng vào ghế, đây là ngầm đồng ý.

[A a a Xem cái cách ảnh liếc mình kìa! Sao trên đời lại có người đàn ông mị hoặc dữ vậy nè huhu, đời này không biết đến chừng nào mình mới có thể dụ dỗ anh ấy lên giường đây? Là kiểu lên giường c. ởi s. ạch quần áo ấy!!]

Commus mặt nghiêm túc giúp y kéo lại vạt áo.

[Hú hú, thấy được "cái đó" rồi! Hồng hồng mềm mềm, muốn li. ếm quá đi, muốn hút mạnh một cái nữa! Nhưng chắc là sẽ bị tát chết luôn.]

Chung Ánh Nhai thầm nghĩ, biết vậy thì tốt.

Commus khéo léo giúp y thắt một chiếc nơ bướm hoàn mỹ nơi cổ áo, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hắn đứng dậy đi mở cửa.

Người tới là một vị đại thần trong nội các — Bá tước Bank.

Ông là một quý ông trung niên nhã nhặn, dù đã 9 giờ tối vẫn ăn mặc lễ phục chỉnh tề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!