8
Công lịch năm 1549, quân đội tộc Bất Tử bất ngờ tập kích thành Ephibotia khiến hàng ngàn dân thường thương vong, vô số vàng bạc châu báu bị cướp sạch, quân đội vương quốc lực bất tòng tâm. Cuối cùng, đích thân Tể tướng đứng đầu vương quốc Chung Ánh Nhai ra trận chinh phạt.
Sự xuất hiện của y cùng thuộc hạ đã lập tức xoay chuyển toàn cục cuộc chiến.
Dưới chân tường thành, đám tộc Bất Tử ẩn mình nơi phố chợ lần lượt bị lôi ra ánh sáng. Trên tường thành, Chung Ánh Nhai khoác một thân hắc bào, tay cầm pháp trượng, gương mặt lạnh lùng như pho tượng được điêu khắc tinh xảo đến tuyệt mỹ. Mái tóc đen nhánh dài ngang vai được buộc gọn ra sau đầu, chỉ còn vài lọn rủ xuống bên má. Y hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền như bị sương giá bao phủ.
"Không ngờ, vị 'Tể tướng hoàng cung' trong truyền thuyết lại là hậu duệ của thần phương Đông!"
Thủ lĩnh tộc Bất Tử là một kẻ lùn thấp, toàn thân trắng tái gầy guộc như bộ xương khô, gã lơ lửng giữa không trung, cười gằn đầy mỉa mai: "Ngươi không quay về chỗ của mình lại mò sang phương Tây của bọn ta vênh váo làm gì? Hay là... nơi đó không cần ngươi nữa rồi, ha ha ha ha!"
Câu nói này không khác gì đã đánh trúng nghịch lân của Chung Ánh Nhai. Y không biểu cảm, lặng lẽ giơ cao pháp trượng trong tay.
Từ trên bầu trời giáng xuống một tiếng nổ ầm vang, những người bên dưới đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên tường thành bùng nổ một làn sương máu.
Chung Ánh Nhai xoay người lại. Trong màn sương máu dày đặc, y như một Tu La khát máu bước ra từ địa ngục.
Y từ trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng cất cao giọng: "Ta, Hầu tước Gladstone, phụng lệnh quốc vương bệ hạ đến tiêu diệt tộc Bất Tử xâm lấn trong thành này. Sự từ bi cuối cùng của ta là thông báo cho các ngươi: Trong mười giây nữa, ta sẽ thi triển ma pháp ánh sáng bao phủ toàn thành. Vì vậy—"
Dưới sự khuếch tán của nguồn ma lực hùng hậu, giọng nói của y lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong thành.
Vốn là một người lạnh lùng, nhưng giây phút này đối diện với cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, y không nhịn được bật cười, giọng nói đầy hứng thú: "Các ngươi chỉ còn mười giây để chạy trốn."
Bóng ma tuổi thơ khiến y không thể trưởng thành thành một người hiền lương thực sự. Y thích khống chế vận mệnh của kẻ khác, thích nhìn những sinh linh bé nhỏ như đàn kiến hoảng loạn bỏ chạy dưới chân mình. Cảm giác đó mang đến cho linh hồn y một sự thỏa mãn vô biên.
"Mười."
Y bắt đầu đếm ngược. Trong nhất thời, toàn thành rơi vào cơn náo loạn.
"Chín."
"Tám."
Đám tộc Bất Tử ở gần cổng thành liều mạng lao tới, thét gào thảm thiết cầu xin mở cửa.
"Bảy."
Ngày càng nhiều tộc Bất Tử đổ dồn về cổng thành, cùng nhau tham gia vào cuộc phá cổng điên cuồng.
"Sáu."
"Năm."
Một vết nứt hiện ra trên cánh cổng.
Chung Ánh Nhai ung dung giơ cao pháp trượng, tiếp tục đếm ngược lần cuối.
"Bốn."
"Ba."
Cửa thành bật mở. Hàng trăm tộc Bất Tử như đàn linh cẩu phát cuồng trên thảo nguyên thi nhau lao ra ngoài. Có kẻ ngã xuống rồi bị giẫm đạp dưới chân; có kẻ cản đường bị kẻ phía sau một đao chém chết; có kẻ tức giận quát tháo, giục người trước mau đi nhanh hơn. Ở phía xa vẫn còn vài nhóm tộc Bất Tử gồng mình chạy trối chết về phía này.
Một cảnh tượng... đẹp đẽ đến quá mức.
Và y chính là vị Thần minh thống trị tất cả bọn chúng.
"Hai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!