7.
Y tính sai rồi.
Chính bởi vì có thể nghe được tiếng lòng người khác nhưng lại không hiểu lòng người, nên y mới hết lần này đến lần khác làm hỏng mọi chuyện.
Dù trong lâu đài của y có đến hàng nghìn thuộc hạ và vệ binh nhưng tiếng lòng quen thuộc và mềm mại đó của thiếu niên vẫn xuyên qua tầng tầng lớp lớp rào chắn, truyền thẳng vào tai y.
[Hôm nay chủ nhân cũng không ra ngoài, tại sao vậy tại sao vậy? Nôn nóng muốn chết, nôn nóng muốn chết......]
Không có Commus, đúng như dự đoán y đã đổ bệnh, thuốc men gần như không có tác dụng, cả ngày nằm trên giường chịu đựng cơn đau nhức thấu xương. Thuộc hạ của y đã cố tìm đến những ma cà rồng khác.
[Lại có ba con ma cà rồng nữa vào trong rồi, bọn chúng có được không vậy? Không được thì để tôi, để tôi vào đi để tôi vào đi......]
Tất nhiên là vô ích. Bọn họ chỉ là những ma cà rồng bình thường, không như Commus có một nửa dòng máu Thiên sứ. Y không nói điều đó với thuộc hạ bởi vì bản thân không còn sức lực nữa. Ý thức mơ hồ, lúc thì mê man trong cơn đau, lúc tỉnh lại thì phải chịu đựng sự dày vò, cảm giác với thân thể gần như bằng không, chỉ có thể mặc người ta sắp đặt.
Đôi khi ý thức khôi phục được chút ít, y lại nghe thấy tiếng lòng của những ma cà rồng đứng bên giường.
[Đây chính là pháp sư mạnh nhất trong truyền thuyết sao? Nhìn qua chỉ như một bình hoa yếu ớt xinh đẹp mà thôi. Ta phải dạy cho y một bài học mới được.]
[Máu này đúng là ngon hơn những nhân loại khác, phải uống nhiều thêm một chút, cơ hội hiếm có khó tìm mà.]
[Hừ, dám để quân đội vương quốc đến bắt bọn ta hả. Ta cắn chết ngươi.]
[Mấy con ma cà rồng kia thật đáng chết aaa! Dám cắn chủ nhân như vậy, mình phải xé xác chúng thành từng mảnh! Đau lòng chết mất thôi, muốn hôn hôn chủ nhân một cái.]
Cảm giác mát lạnh quen thuộc trấn áp cơn đau trên người, đưa y trở về chút thanh tỉnh hiếm hoi.
"Cút ra ngoài, Commus!"
Y vẫn còn gắng gượng vì lòng tự trọng, dù lý trí đã nói với y rằng y cần Commus biết nhường nào.
[Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa mà chủ nhân, anh đã suy yếu đến mức này rồi! Cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ chết thật đó. Sốt ruột chết mình rồi sốt ruột chết mình rồi!]
Tiếng lòng ấy như một cái tát khiến Chung Ánh Nhai chợt bừng tỉnh: Mình không thể chết được, mình còn phải đi đến Vùng đất Thần linh.
"Ngài tha thứ cho em lần này được không? Em đảm bảo, em hứa là từ nay về sau tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vọng tưởng nào với ngài nữa, sẽ ngoan ngoãn làm kẻ hầu của ngài. Nếu trái lời, em sẽ bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt đến chết."
Commus đã cho y một bậc thang để bước xuống... y nghĩ trong lòng. Thôi thì vì Vùng đất Thần linh, tha thứ cho sự mạo phạm của hắn một lần vậy.
Y không ngừng tự thuyết phục chính mình: "Tha thứ cho Commus chỉ vì để cứu mạng mình, để hoàn thành tâm nguyện của mình."
Thế nhưng khi thân thể ấm áp của thiếu niên tiến lại gần y, nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của y lên, cẩn thận thổi thổi, y không thể không thừa nhận — bản thân mình đã thất bại thê thảm.
Chung Ánh Nhai biết mình đã sai rồi. Y đã trút hết những tức giận từ tuổi thơ bất hạnh lên người Commus vô tội. Commus không biết gì cả, chỉ như một chú chó nhỏ khờ khạo muốn giành lấy món đồ chơi mình yêu thích một cách mù mờ và ngốc nghếch, hắn không thể hiểu được sự yếu đuối giấu sau những lời lẽ cay nghiệt đó của y. Vậy mà dù bị y tổn thương như thế, tình yêu hắn dành cho y vẫn chưa từng lay chuyển, còn nhìn thấu sự cứng đầu và cậy mạnh của y.
Y muốn nói lời xin lỗi, nhưng thật sự không thể mở miệng được.
[A a a, chủ nhân lại muốn xin lỗi mình! Mình có tài đức gì chứ? Thật muốn nói với anh ấy rằng anh đừng đau lòng, không cần khó xử, cũng không cần phải xin lỗi em đâu. Là do em hồ đồ, nói ra mấy lời làm anh không vui, có bị đánh chết cũng đáng.]
Y nghĩ, bản thân mình đúng là bị một đứa trẻ 15 tuổi chiều hư mất rồi.
[Hừ hừ, nhưng dáng vẻ ngượng ngùng của chủ nhân thật đáng yêu quá đi mất! Muốn thơm thơm lên má anh ấy ghê, nhưng sợ bị đánh chết, thôi vậy. Khoan? Nhưng nếu lợi dụng chuyện bị phạt để đòi một cái hôn thì sao nhỉ, dù thật ra mình chẳng thấy đau gì hết, há há.]
Chung Ánh Nhai: "......"
Xem như là lời xin lỗi, cũng để an ủi thiếu niên đã bị mình bỏ rơi, lần đầu tiên trong đời y chủ động hôn lên gương mặt thiếu niên một cái, sau đó chuyện tiếp theo liền không thể vãn hồi.
"Chủ nhân!" Miệng thì chỉ gọi một tiếng đầy xúc động nhưng trong lòng thiếu niên đã nổ tung như pháo hoa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!