3.
Vụ án đã làm phiền Cục Quản lý suốt hai tháng, nhờ có sự giúp sức của Đại công tước Fitzgerald mà đã bắt được ma cà rồng gây án chỉ trong hai ngày.
Vốn dĩ Wood muốn đến cảm tạ họ, nào ngờ lại bị chặn ngoài cửa, nghe nói bệnh tình của Chung tiên sinh càng lúc càng nặng, Đại công tước không tiếp bất kỳ vị khách nào.
Lần nữa gặp lại Chung Ánh Nhai đã là một tháng sau tại quảng trường Amos.
Quảng trường Amos là địa danh nổi tiếng toàn quốc, có tượng đài quốc vương anh hùng Gibran, phía đông là hồ Weirshang xinh đẹp, phía tây là khu thương mại phồn hoa, có thể nói đây là nơi sầm uất náo nhiệt nhất trong thành phố.
Lúc ấy đã vào cuối thu, gió lạnh xào xạc. Chung Ánh Nhai mặc trên người chiếc áo khoác to rộng màu đen, cổ choàng khăn quàng nâu, dáng người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ thu hút ánh nhìn của không ít người qua đường.
Nhưng dường như y không hề hay biết đến những ánh mặt đang hướng về phía mình, chỉ cúi đầu nhìn đàn bồ câu dưới chân. Lọn tóc dài rủ xuống theo gió lay động.
"Ah! Chung tiên sinh? Sao ngài lại ở đây?"
Gặp được Chung Ánh Nhai ngoài biệt thự đối với Wood là chuyện khó tin đến cực điểm. Lúc đầu anh còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi nhìn kỹ lại hóa ra thật sự là y.
Chung Ánh Nhai chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Wood hồi lâu, tựa hồ đang cố nhớ xem anh là ai. Sau đó mới nói: "Là Wood tiên sinh."
"Cảm ơn Chung tiên sinh và ngài Fitzgerald đã giúp đỡ. Tôi vốn định đến để trực tiếp cảm tạ hai vị, nhưng nghe nói dạo trước bệnh tình của ngài trở nặng..."
"Bệnh cũ tái phát thôi."
Chung Ánh Nhai vươn tay từ trong tay áo, vén tóc ra sau tai, ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt rơi lên gương mặt Wood: "Ngài Wood nhìn có vẻ không được khỏe lắm."
Câu nói ấy khiến Wood ngớ người, một lúc sau mới hiểu ra: "À! Lần trước bắt tên sát nhân hàng loạt, tôi có bị thương nhẹ, chắc là chưa hồi phục hoàn toàn."
"'Bị thương nhẹ' à..." Chung Ánh Nhai lặp lại cụm từ ấy, hàm ý không rõ. Đôi giày da đen bước lên mặt đường lát đá, phát ra tiếng "cộp cộp" nặng nề. Y tiến lại gần Wood, bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng như muốn chạm lên mặt anh.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp cắt ngang khoảng không giữa hai người: "Ánh Nhai, cà phê mua về rồi."
— Là công tước Fitzgerald. Khi nói chuyện với Chung Ánh Nhai, hắn dùng tiếng Hoa tiêu chuẩn và lưu loát.
Chung Ánh Nhai khẽ cuộn ngón tay, lùi về sau một bước, nhìn về phía Commus đang cầm một ly cà phê. Sắc mặt đối phương lạnh lẽo, rõ ràng không hài lòng vì hai người đứng cách nhau quá gần.
Trước sự phản ứng ấy, vẻ mặt Chung Ánh Nhai không gợn sóng, bình thản nhận lấy ly cà phê từ tay Commus. Y nâng ly bằng cả hai tay, hấp thụ hơi ấm từ ly cà phê nóng hổi, nói: "Nếu Wood tiên sinh cần giúp đỡ riêng, có thể đến biệt thự tìm Commus."
Wood ngẩn người. Dưới góc nhìn của một "người thường", anh hoàn toàn không hiểu câu nói này có ẩn ý gì.
Còn chưa kịp hỏi cho rõ, Commus đã dang cánh tay vòng qua vai Chung Ánh Nhai, ôm lấy người rồi đưa đi mất.
Chung Ánh Nhai cụp mắt xuống, mở nắp ly nhấp một ngụm cà phê.
"Ngon không?" Commus hỏi.
"Không ngon như trước." Chung Ánh Nhai uống một ngụm rồi không muốn uống nữa, đưa lại cho Commus, nhíu mày nói, "Em uống đi."
"Chậc, em phải xếp hàng 15 phút mới mua được đó." Commus nhận lấy ly cà phê, miệng lầu bầu.
Chung Ánh Nhai không dao động, "Thì sao?"
"Em muốn một cái hôn." Đại công tước Fitzgerald nói đầy lý lẽ, hoàn toàn không còn dáng vẻ trầm ổn khó đoán khi đối diện với người ngoài.
Chung Ánh Nhai lạnh giọng: "Lúc anh ngủ, em đã trộm hôn anh bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần tỉnh lại cả người như bị chó cắn vậy, anh đã nói bao nhiêu lần rồi..."
Commus ghé sát tai y, hà hơi ám muội: "Gâu gâu."
Ánh mắt lạnh băng rơi lên gương mặt anh tuấn của Commus, hắn cố tình chớp mắt ngây thơ, nghiêng đầu làm bộ vô tội. Chung Ánh Nhai thốt ra hai chữ qua kẽ răng: "Buông ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!