Ánh trăng xuyên qua khe hở tấm rèm, đổ bóng thành một vệt sáng dài lên sàn nhà cẩm thạch láng bóng, tựa như một bàn tay đang muốn vén màn những bí mật đang được che giấu bên trong căn phòng.
Đây là một gian phòng dương cầm rộng lớn. Chủ nhân nơi này từng ngồi trước cây dương cầm hình tam giác trắng ở trung tâm gian phòng, những ngón tay thon dài và trắng trẻo của người ấy linh hoạt lướt trên từng phím đàn đen trắng, tạo thành những khúc nhạc du dương. Thi thoảng ánh mắt y lại nhìn qua khung cửa sổ đối diện, bên ngoài có bóng cây đại thụ mát mẻ, cành lá xum xuê, vẻ mặt y thư thả nhẹ nhàng, tâm tình vui vẻ dễ chịu.
Thế nhưng lúc này, bên trong phòng dương cầm lại vang lên từng tiếng thở gấp rất nhỏ cùng với những tiếng mắng khàn khàn:
"Commus, em... em thật là quá hoang đường."
Tóc đen tản ra trên tấm thảm lông trắng như tuyết, bàn tay có các khớp xương dễ nhìn đang lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Người đàn ông đang ngồi trên người y liền nắm lấy cổ tay rồi ấn tay y nằm xuống đất, sau đó hắn cúi người hôn lên đôi môi hơi run rẩy của y, ngăn chặn hết mọi tiếng thở d. ốc ngược trở về.
"Chủ nhân, anh thoải mái không?" Người kia thì thầm hỏi. "Em yêu anh lắm, chủ nhân."
Chung Ánh Nhai xoa xoa mái tóc rối bời của người đang hôn lên ngực mình, khẽ "Ừm" một tiếng.
Commus ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà, cười tươi rói nói: "Em thật sự thật sự thật sự yêu anh nhiều lắm đó, Ánh Nhai."
Chung Ánh Nhai vẫn bình thản đáp: "Ừm."
Những câu nói trên còn được xem như bình thường, nhưng mấy lời tiếp theo thì...
"Em ước gì có thể cùng anh làm đến chết trên giường... Tất nhiên người chết là em, anh không chết được. Ấy mà không được, vậy có nghĩa là anh còn trẻ mà đã goá vợ, rồi người khác sẽ thừa cơ hội theo đuổi anh thì sao? Không được không được không được! Anh là của em, em không muốn làm đến chết nữa!"
Chung Ánh Nhai: "..."
Commus đòi ôm y trở về phòng nhưng bị y thẳng thừng từ chối. Y lập tức dịch chuyển đến phòng tắm để tắm rửa. Vòi sen vừa xối nước lên người thì Commus đã rón rén đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn đã biết tên này không có ý gì tốt. Chung Ánh Nhai chỉ liếc hắn một cái qua cửa kính rồi quay mặt đi.
"Chủ nhân, chủ nhân! Mau nghe tiếng lòng của em đi! Mau lên anh!"
Chung Ánh Nhai lau đi giọt nước trên mặt, lười nhác đáp: "Không."
"Nghe đi mà, nghe đi mà! Em cầu xin anh đấy."
Chung Ánh Nhai thử mở năng lực đọc tâm, sau đó chưa đến hai giây đã vội tắt. Môi y giật giật, cuối cùng chỉ phun ra một chữ: "Cút."
"Ủa... em thấy ý tưởng này rất tuyệt vời luôn đó?"
Vài tia nước ma pháp bắn thẳng vào mặt, Commus vội vã chuồn ra ngoài. Những tia nước đâm vào cửa kính liền tan thành những giọt nước mềm mại, tí tách lăn dài trên mặt gỗ.
Chung Ánh Nhai tắm lâu hơn bình thường. Khi y ra khỏi phòng tắm, Commus đã tắm xong ở phòng khác, đang ngồi chờ y trên giường.
Commus vén chăn lên, hấp tấp gọi: "Lại đây chủ nhân, nhanh lên!"
Chung Ánh Nhai liếc hắn một cái, vừa đặt mình xuống giường thì thân thể ấm áp của Commus đã dính sát lại quấn lấy y như một con bạch tuộc, nhưng đôi bàn tay hư đó lại hiếm hoi không sờ mó lung tung, hắn lẩm bẩm: "Ngủ thôi ngủ thôi! Chúng ta cùng ngủ!"
Chung Ánh Nhai linh cảm người này không thể nào ngoan ngoãn như thế được, liền mở năng lực đọc tâm.
[Có nên nói với Ánh Nhai về chuyện em trai của anh ấy không nhỉ?]
Khoé môi Chung Ánh Nhai hơi động đậy rồi lại mím chặt, nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Sau khi rời khỏi Vùng đất Thần linh, họ trở về trang viên của mình tại Amos, tổ chức một buổi tiệc chúc mừng Chung Ánh Nhai thoát nạn hồi sinh. Sau đó, "quân đoàn nhà họ Chung" cũng tản ra mỗi người một ngả, tiếp tục hành trình "chinh phục thế giới" của mình.
Tưởng rằng thời gian sau này y sẽ được sống yên ổn bên Commus, nào ngờ hai ngày sau, một vị khách không mời đã đến.
Người kia tự xưng là em trai song sinh của y, tên là Tần Ánh Uyên, đến từ Vùng đất Thần linh, sau đó đã tiết lộ tất cả về thân thế của y cùng với chuyện cá cược vào 500 năm trước.
Thì ra ở Vùng đất Thần linh thực sự còn có người thân ruột thịt của y. Y còn có mẹ và em trai. Ngay từ lần đầu y đến Vùng đất Thần linh, họ đã biết đến sự tồn tại của y, đã từng tìm cách đưa y về nhà, ngày ngày mong mỏi được gặp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!