26.
Cánh cổng dẫn đến Vùng đất Thần linh sẽ mở vào đúng 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2050, duy trì năm ngày. Bay đến vương quốc phương Đông mất 15 tiếng.
Chung Ánh Nhai không thể tham gia trọn vẹn bữa tiệc đêm Giao thừa. Đến 9 giờ tối cơ thể y đã chịu đựng quá giới hạn, thiếp đi mê man. Commus ôm y lên chiếc máy bay tư nhân khởi hành đến vương quốc phương Đông. Đi cùng còn có ba người khác — họ đã giành được suất đi này sau một cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Muốn xin được Visa cho sinh vật bóng tối để vào vương quốc phương Đông nào phải chuyện dễ dàng? Bọn họ đã phải bắt đầu chuẩn bị từ mười mấy năm trước.
Chung Ánh Nhai tỉnh lại vào 3 giờ chiều ngày 4 tháng 1, lúc này chỉ còn 33 tiếng nữa là cánh cổng của Vùng đất Thần linh sẽ đóng lại.
Cách 500 năm, Chung Ánh Nhai một lần nữa đặt chân lên núi Thần Hương, nơi này đã thay hình đổi dạng rất nhiều. Không còn là một hang động trơ trọi như trước mà đã mọc lên một tòa nhà màu trắng ba tầng. Y bước vào đại sảnh, người qua kẻ lại tấp nập, vô cùng đông đúc.
Chung Ánh Nhai nhìn những đồng bào người phương Đông, có người đi theo đoàn, có người dẫn già dắt trẻ, bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên khi mình đến nơi này — một thân một mình đứng trong hàng người dài tít tắp. Nhưng mà bây giờ...
"À, hình như phải lấy số ở đằng kia. Chủ nhân, để em đi lấy cho anh nhé."
"Chủ nhân, ngài muốn uống nước không? Để tôi đi mua cho."
"Chỗ này đông người quá, chắc còn phải xếp hàng khá lâu nữa. Hay chúng ta sang bên kia ngồi nghỉ chút đi?"
Sắp được tiến vào Vùng đất Thần linh, tâm tình hiện tại của Chung Ánh Nhai lại bình tĩnh một cách lạ thường, không còn kích động và vui sướng như khi xưa nữa.
So với y, Commus là người còn căng thẳng hơn, hắn cứ nắm tay y mãi không buông, lẩm bẩm không ngớt: "Chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Chắc là không đâu ha. Em tra kỹ lắm rồi, trên trang chính phủ vẫn ghi điều kiện là chỉ cần có công đức số dương là được."
Chung Ánh Nhai hiểu được nỗi lo âu của Commus — chuyến đi là vì mạng sống của y. Chỉ khi nhận được ấn ký của Vùng đất Thần linh thì ma lực bên trong cơ thể y mới được hồi phục. Nếu kế hoạch thất bại, thứ chờ đợi y sẽ là cái chết.
Y nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn, thấp giọng nói: "Đừng lo."
"À đúng rồi, em còn tra được một điều nữa: Nếu là bạn đời của cư dân Vùng đất Thần linh thì cũng có thể lấy được giấy phép cư trú, bất kể là chủng tộc nào. Em đã mang theo hết giấy tờ tùy thân rồi. Lát nữa em vào trong đó cùng anh nhé."
"Ừm."
Họ chỉ ngồi chờ khoảng năm phút liền đến lượt.
Sắp bước vào căn phòng kiểm tra, ba người còn lại ở phía sau vẫn đứng ngồi không yên, đồng thanh dặn dò: "Commus! Cậu nhớ phải tiết chế lại! Không được chen lời cũng không được động tay động chân gì đâu đấy!"
"Dù người ta hỏi chủ nhân thế nào, Commus cũng phải im mồm đấy nhé!"
"Quan trọng nhất là lấy được ấn ký! Commus, nhất định phải nhịn cho bằng được!"
Commus không nhịn được nữa, quay đầu rống lên: "Mấy người im dùm cái đi! Ồn chết đi được!"
Chung Ánh Nhai biết bọn họ e ngại nhân viên kiểm tra sẽ phát hiện ra y từng có "âm 11 triệu điểm công đức", từ đó sinh ra định kiến hoặc có hành vi tra hỏi quá đáng. Nhưng mà... bọn họ đã lo xa rồi.
Bước vào phòng, cũng là đặt chân vào một không gian khác.
Nơi này vẫn như lần trước: Trời trong xanh, gạch lát sàn trắng tinh bóng loáng. Lần này phía sau quầy tiếp tân là một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục. Cô gái nói: "Mời ngài đi thẳng lên phía trước, nêu yêu cầu cần xử lý."
"Tôi muốn trở thành cư dân của Vùng đất Thần linh."
Thiếu nữ chăm chú nhìn vào màn hình ánh sáng, không ngẩng đầu, nói: "Xin đặt tay lên ngọc thạch bên phải."
Mọi thủ tục đều không khác gì so với trước đây.
Chung Ánh Nhai làm theo, đột nhiên nghe cô gái kia "ơ" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn y, đôi mắt tròn xoe: "Ngài... ơ, không có gì."
"Tiên sinh, ngài tên là Chung Ánh Nhai, sinh ngày 5 tháng 2 năm 1504 đúng không?"
"Đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!