Chương 26: (Vô Đề)

25 (2)

"Đại khái là như vậy. Bởi vì ước nguyện đến Vùng đất Thần linh không thành nên chủ nhân mới ra lệnh giải tán gia tộc Gladstone, quyết định quy ẩn."

Commus đưa mắt nhìn một vòng khắp căn phòng, ánh mắt lướt qua từng gương mặt mang biểu cảm khác nhau, cao giọng nói: "Ai muốn đi có thể rời đi ngay bây giờ. Còn ai muốn tiếp tục ở lại bên cạnh chủ nhân, xin mời ở lại."

Lần lượt có khoảng một nửa số người lặng lẽ rời khỏi căn phòng, không màng đến ánh mắt thất vọng hay lời trách cứ của những đồng liêu cũ — bọn họ đi theo là để hưởng dụng hào quang quyền lực của Hầu tước Samuel · Gladstone, để được hưởng vinh hoa phú quý chứ không phải là một người thường đã mất đi chí hướng lớn lao.

"Được rồi, tất cả mọi người bình tĩnh lại. Ở lại hay ra đi đều là lựa chọn cá nhân, chúng ta không có quyền can thiệp." Là người trẻ nhất ở đây, giờ phút này Commus đã trở thành trụ cột tinh thần của mọi người, hắn nói, "Tôi sẽ đếm đến ba, những ai còn đang do dự có thể rời khỏi."

"Ba."

"Hai."

"Một."

Lại có bốn người nữa lặng lẽ bước ra khỏi phòng trong lúc hắn đếm ngược.

Sau khi họ đi khỏi, Commus đóng cửa lại, bày ra một kết giới ngăn cách với bên ngoài, trầm giọng hỏi: "Những người hiện diện ở đây, mọi người đã chắc chắn sẽ tiếp tục đi theo chủ nhân chứ?"

"Được rồi Commus, cậu đừng lặp lại nữa. Tôi, Raglan · Rachel thề sẽ mãi mãi đi theo chủ nhân! Huxley và Rubin đúng là thứ chẳng ra gì! Hừ! Chủ nhân đã cứu mạng họ, còn rộng lượng trả lương hậu hĩnh, giúp họ an cư lạc nghiệp, vậy mà bây giờ bọn họ quay lưng bỏ đi không một lời từ biệt."

"Cho dù chủ nhân có là ai đi nữa thì ngài vẫn là chủ nhân của tôi. Tôi không có lý do gì để phản bội lời thề của mình."

"Chúng ta có thể giúp gì được cho ngài ấy không? 'Vùng đất Thần linh' là chỗ nào vậy?"

"Thật là tức cái tên Robert đó quá! Lần sau gặp lại tôi sẽ xử cái gã đó ngay."

"..."

Muốn giữ trật tự cho hơn 400 cá thể đang xúc động và giận dữ không phải là chuyện dễ dàng. Commus kêu vài tiếng "Yên lặng!" nhưng tiếng ồn vẫn không ngơi nghỉ. Cuối cùng, hắn buộc phải dùng ma lực gầm lên một tiếng: "TẤT CẢ IM LẶNG CHO TÔI! NGHE TÔI NÓI!"

Mọi người lập tức im phăng phắc.

Commus đưa mắt nhìn quanh đám người với đủ loại thân phận và xuất thân, hít sâu một hơi rồi cất giọng: "Tôi đang có một ý tưởng. Tôi muốn giúp chủ nhân thực hiện tâm nguyện của mình, giúp ngài ấy đến được Vùng đất Thần linh. Dù có mất bao nhiêu năm hay phải trả giá thế nào, tôi cũng không hối tiếc!"

"Tôi từng hỏi một Thiên sứ sa đoạ am hiểu về việc này, ông ta nói rằng có thể tích lũy công đức thay người khác..." Sau khi thuật lại đơn giản điều kiện để hiến tặng công đức, Commus nói tiếp: "Tôi đã thử rồi, tôi có thể tặng được công đức cho chủ nhân."

Đây không nghi ngờ gì là một thông tin cực kỳ trọng đại, chứng tỏ Chung Ánh Nhai thực sự đã dùng tình cảm chân thành để đối đãi với Commus. Nhưng lúc này hắn không có thời gian để đắm chìm trong vui sướng, hắn còn một việc quan trọng hơn cần phải làm.

"Một mình tôi thật sự quá nhỏ bé. Cho dù mỗi ngày không ngừng làm việc thiện cũng sợ là phải mất đến hàng vạn năm mới tích được 10 triệu điểm công đức. Vậy nên tôi muốn xin mọi người cùng nhau giúp đỡ tôi... không đúng! Là giúp chủ nhân."

Vừa nghĩ đến cảnh Chung Ánh Nhai cuộn người lại lặng lẽ rơi nước mắt, lòng Commus lại như bị khoét đi một khối thịt, móng tay sắc nhọn bấu chặt vào lòng bàn tay, hắn trịnh trọng nói: "Chủ nhân nói... đây là giấc mơ từ năm 12 tuổi của ngài ấy, đến nay đã 34 năm rồi. Hơn nửa đời ngài ấy đều dành cho mục tiêu này, vậy mà giờ đây mọi thứ đã tan thành mây khói.

Tôi hy vọng có thể làm tất cả những gì mình có thể để giúp chủ nhân."

Nhóm người lặng đi vài giây, bỗng một nữ phù thuỷ tên là Amelia vội vã lên tiếng: "Commus, cậu còn chưa nói làm cách nào để kiểm tra xem có tặng được công đức cho chủ nhân hay không kìa."

"Đúng đấy! Làm sao để kiểm tra? Tôi cũng muốn giúp chủ nhân!"

"Mặc dù không biết Vùng đất Thần linh là chỗ tốt lành thế nào, nhưng chỉ cần chủ nhân muốn đi thì người nhà Gladstone chúng tôi nhất định không từ chối!"

"Ha ha, đến cả nhóc Fitzgerald còn quyết tâm như vậy, mấy ông già theo chủ nhân bao nhiêu năm như tụi tôi làm sao có thể thua nó được?"

"..."

Commus đặt chiếc vòng tay công đức màu đen lên bàn, nói: "Chuyển ma lực của mình vào chiếc vòng tay này, nó sẽ hiện ra số điểm công đức mà chủ nhân từng nhận được nhờ giúp đỡ mọi người. Chỉ cần đạt đủ 100 điểm là có thể giúp được chủ nhân."

"Khoan đã, Commus. Cậu từng nói phải thật lòng đối đãi người khác thì mới nhận được công đức đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!