Chương 25: (Vô Đề)

25 (1)

Cuối cùng, vào đêm ngày 30 tháng 12, Chung Ánh Nhai đã hoàn thành quyển tập tranh ấy.

Người kế chót y vẽ là thầy của mình – Gustav tiên sinh, và người cuối cùng là Commus. Y đặt thầy Gustav trong một lầu gác bằng gỗ, vẽ ông đang nhàn nhã thưởng trà; còn Commus thì được đặt trên đài cao của Kim điện, người đàn ông ấy tuấn tú đĩnh bạt, khí thế bức người, nơi đầu mày cuối mắt đều tràn đầy thần thái hăng hái.

"Chủ nhân vẽ em đẹp trai quá đi mất!"

Chung Ánh Nhai thở phào nhẹ nhõm, y buông bút rồi khép quyển sổ lại, đưa tập tranh cho Commus: "Commus, làm phiền em sao chép quyển sổ này thành 410 bản đưa cho tất cả mọi người. Bản gốc... anh tặng cho em."

Commus lại không nhận, "Chủ nhân vẫn chưa vẽ xong mà? Lẽ ra phải là 412 người mới đúng."

Chung Ánh Nhai ngẩn ra, đang tính nhẩm lại thì Commus đã nắm lấy bàn tay y, dịu giọng nói: "Chủ nhân còn chưa vẽ chính mình đâu."

"Anh thì không cần."

Commus không nói gì thêm, cẩn thận thu quyển tập tranh vào không gian chứa đồ. Đến khi ngẩng đầu thì Chung Ánh Nhai đã mơ màng ngủ say trên gối, gương mặt trắng như tuyết, những sợi tóc rủ xuống mí mắt đen nhánh như mực, đôi môi nhạt màu hơi mím lại.

Commus si mê nhìn y hồi lâu, nghiêng người lại gần đặt một nụ hôn thật nhẹ lên khóe môi y.

— Phần còn lại giao cho em là được rồi, chủ nhân.

Hắn yên lặng nói trong lòng.....

Cảm giác bị cố tình đánh thức thật không dễ chịu chút nào. Dù chất độc ma cà rồng đã làm dịu cơn đau nhưng y vẫn thấy toàn thân vô lực, trái tim trong lồng ng. ực đập thình thịch như muốn nảy hết tốc lực trước khi nó mãi mãi ngủ say.

Y được Commus giúp đỡ thay một bộ âu phục đen, mái tóc dài được vuốt keo chỉnh tề ra sau để lộ vầng trán bóng mịn, bờ mi đen dày và đôi mắt phượng lạnh lẽo.

Commus đỡ y xuống giường nhưng y lại nhẹ nhàng thoát khỏi tay Commus, một mình chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh. Đôi giày da sáng bóng gõ từng tiếng lạnh lẽo xuống sàn, bóng dáng y cao gầy như trúc, từng bước đi vững vàng, hoàn toàn không có lấy nửa phần suy yếu. Dường như y lại trở về như thuở còn mang cái tên — Samuel · Gladstone.

Y biết hôm nay Commus đã gửi thiệp mời đến cho tất cả các thuộc hạ cũ của gia tộc Gladstone. Tất cả bọn họ sẽ đến tham dự buổi tiệc giao thừa đêm nay.

Năm xưa Chung Ánh Nhai từng vô số lần nhịn xuống cơn bệnh để tham gia yến tiệc, đối đầu cùng những đại thần gian xảo như hồ ly; từng thi triển ma pháp cường đại giữa chiến trường. Y không thể lộ ra điểm yếu, nếu ngã xuống thì hàng ngàn hàng vạn thuộc hạ thề trung thành với y suốt đời sẽ trở thành con mồi cho các thế lực khác, bị xé xác đến mảnh vụn cũng chẳng còn.

Trong mắt các thuộc hạ cũ, y là một tồn tại sừng sững giữa trời đất, là người có thể làm được mọi thứ. Cho dù bọn họ từng chứng kiến cảnh y thất thế, nhìn thấy y trở thành một người bình thường, niềm tin ấy vẫn chưa từng dao động.

Lần này có lẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp lại nhau, y muốn dùng dáng vẻ và tinh thần tốt nhất để tiếp đón những người đã dốc hết chân tình vì mình.

Y đi thang máy xuống tầng 1, bước đến trước cửa đại sảnh nơi tổ chức yến tiệc, không do dự mà đẩy cửa bước vào.

Phòng tiệc lộng lẫy được trang trí theo phong cách phương Đông. Những chiếc lồng đèn đỏ treo khắp không gian, trên đài cao cách đó không xa có dựng một dinh phủ thu nhỏ, trưng bày một đầu sư tử hoạt hình tròn vo dễ thương, xung quanh là các loại thú bông và rau củ nhồi bông đủ hình dạng ngộ nghĩnh.

Một dòng sông trong veo trôi chầm chậm ngăn cách khu vực tiệc tùng ở phía Tây, qua cây cầu gỗ đỏ là từng hàng từng hàng mỹ thực tinh tế được trang trí bằng hoa tươi. Một pho tượng Cửu Trảo Kim Long giương nanh múa vuốt đứng đó hiên ngang ngạo nghễ.

Rành rành nơi này đã được bố trí hết sức tỉ mỉ, vậy mà trong đại sảnh lại vắng tanh không một bóng người.

Chung Ánh Nhai chỉ ngây người hai giây, sau đó y bắt được một hơi thở mỏng manh trong không khí. Ánh mắt y rơi xuống bên phải, thản nhiên gọi: "Tề Hiền, Coleridge."

Y vừa dứt lời, hai bóng người lập tức hiện ra, đồng thanh hô: "Chủ nhân, chúc mừng năm mới!"

"Edith, Elena..."

Theo từng cái tên y gọi, đại sảnh dần trở nên náo nhiệt, tiếng "Chúc mừng năm mới, chủ nhân!" vang lên liên tiếp.

Những người không được y gọi tên lại không chịu lên tiếng hay lộ diện. Commus nhìn thấu ý đồ xấu xa của bọn họ — chẳng qua mọi người đều muốn Chung Ánh Nhai gọi tên mình mà thôi. Nhưng làm sao hắn có thể trơ mắt mà nhìn như vậy, hắn đứng chắn trước người Chung Ánh Nhai, quát lớn đầy uy nghiêm: "Tất cả mau hiện thân cho tôi! Đừng khiến chủ nhân phải gọi mệt mỏi!"

Tất cả đều lộ mặt ngay tức khắc. Họ bao quanh Chung Ánh Nhai từ bốn phương tám hướng, đông đến nỗi không còn lấy một khe hở nào.

"Chủ nhân, chúc mừng năm mới!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!