22.
Tháng 11 năm 2049 sau Công nguyên.
"... Giai đoạn thứ ba là thời đại cấm ma pháp, bắt đầu từ năm 1554 kéo dài cho đến hôm nay. Ai có thể trả lời năm 1553 đã xảy ra sự kiện lịch sử trọng đại nào hay không? Thầy đã dạy các em ở tiết học trước rồi."
Cô bé ngồi hàng ghế đầu lập tức giơ tay thật cao.
"Gaili."
Cô bé lưu loát trả lời: "Năm đó, quốc vương đời thứ XII của vương quốc Ohray
- từng là đệ nhất cường quốc phương Tây lúc bấy giờ là Henry Đệ nhị qua đời. Sau khi quốc vương Phil lên kế nhiệm đã mưu tính loại trừ Tể tướng đương nhiệm là Hầu tước Gladstone, nhưng sau đó lại bị người sói dưới trướng của Hầu tước sát hại. Sự việc này dẫn đến Thiên đường đã ban xuống lệnh cấm ma pháp, nghiêm cấm mọi sinh vật phi nhân loại lộ diện trước công chúng, đồng thời cấm tuyệt những người không phải nhân loại can thiệp vào bộ máy chính trị của các vương quốc. Từ đó trở đi, sinh vật bóng tối trở thành truyền thuyết đô thị, còn những pháp sư như chúng ta cũng không được tùy tiện sử dụng ma pháp công khai nữa."
Wood gật đầu hài lòng: "Trả lời rất tốt, Gaili."
Cô bé ham học hỏi vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục hỏi: "Thầy Wood, em nghe nói hiện giờ ở Nam Luân Châu của chúng ta, người thống trị thế giới bóng tối là Đại Công tước ma cà rồng – Commus ・ Fitzgerald. Điều đó có đúng không ạ?"
"Ừm... Nói chính xác thì ở Nam Luân Châu chúng ta không có sinh vật bóng tối nào chính thức tuyên bố mình là người đứng đầu. Nhưng xét về mức độ ảnh hưởng, thế lực cùng với những thỏa thuận ngầm đạt được thì đúng là Đại Công tước Fitzgerald có thể xem là một ông vua không ngai của thế giới bóng tối nơi đây."
Cô bé hỏi tiếp: "Trên diễn đàn em thấy có người nói Đại Công tước Fitzgerald từng là thuộc hạ của Hầu tước Gladstone, chuyện này có thật không ạ? Nếu đúng thì chẳng phải ông ấy đã sống hơn 500 năm rồi sao?"
Wood kiên nhẫn đáp: "Đó là truyền thuyết dân gian thôi. Vẫn chưa có tài liệu chứng minh nào cụ thể cả."
Trong lớp có một cậu bé khác hào hứng reo lên: "Thầy Wood! Thầy Wood! Cha em nói trước đây có lần trong lúc thầy điều tra vụ án đã từng đến gặp Đại Công tước Fitzgerald! Ông ấy là kiểu ma cà rồng thế nào vậy ạ? Có đáng sợ lắm không ạ?"
"Ông ấy à..." Wood nhớ lại người đàn ông lịch lãm phong độ kia, "Nhìn qua thì không giống ma cà rồng chút nào, trông không khác gì một người thường cả. À, còn một điều các em phải nhớ kỹ – ma cà rồng cấp cao có thể hít thở, cũng có thể đi lại dưới ánh mặt trời, muốn nhận ra bọn họ thật sự rất khó, tuyệt đối không được chủ quan..."
Chuông tan học vang lên, Wood rời khỏi lớp học, vừa bước ra liền chạm mặt người bạn nối khố của mình là Garden, cũng chính là hiệu trưởng của ngôi trường pháp thuật sơ cấp này.
Vì lời khẩn cầu của cậu bạn thuở nhỏ, sau khi được Cục Quản lý phê duyệt anh đã trở thành giảng viên khách mời tại đây, mỗi chiều thứ 6 đều đến dạy cho lũ trẻ một tiết học.
Sau vài lời chào hỏi đơn giản, Garden bỗng buột miệng nói: "Dạo này sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm, Wood."
"Thật sao?" Wood sờ sờ lên mặt, "Chắc là nghỉ ngơi không đủ thôi."
Anh chợt nhớ ra cuối tuần trước khi gặp Chung tiên sinh ở quảng trường, người kia cũng từng nói như vậy. Nhưng Wood không để tâm lắm. Tối nay anh còn có hẹn với bạn gái nên cần nhanh chóng chuẩn bị, không rảnh suy nghĩ về mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Anh và bạn gái Susan yêu nhau được một tháng. Susan là nhân viên phục vụ trong một quán cà phê. Gu người yêu của Wood không phải là kiểu con gái đáng yêu nhưng không hiểu sao sau lần đầu gặp cô rồi đến lần thứ hai quay lại quán, anh đã cảm thấy một hạt giống tình yêu đang nảy nở trong lòng, đến khi về nhà thì trằn trọc mất ngủ, chỉ mong được gặp lại gương mặt xinh đẹp ngọt ngào kia. Đến lần thứ ba ghé đến quán cà phê, anh và Susan đã yêu nhau.
Tình yêu này đến thật bất ngờ, Wood nghĩ chắc là do sự an bài của Thượng Đế. Anh và Susan là một cặp tình nhân định mệnh. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để ở bên cô cả đời, mặc dù giữa họ có một khoảng cách – anh là pháp sư, còn Susan chỉ là một người bình thường không một chút pháp thuật nào.
Năm giờ chiều, anh gặp Susan tại trạm xe như đã hẹn.
Susan mặc váy màu đen trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu nâu, mái tóc vàng óng xõa xuống vai, trên đầu cài chiếc kẹp nơ đáng yêu màu đỏ. Cô giấu hai tay ra sau lưng, cười ngọt ngào với anh rồi xoay một vòng, hỏi: "Em đẹp không anh?"
"Đẹp, rất đẹp." Wood nuốt một ngụm nước bọt, cố nén lại cơn thôi thúc muốn ôm và hôn cô, nói: "Chúng ta đi thôi, Susan."
Đêm nay trăng tròn, sau 7 giờ tối thì số lượng sinh vật bóng tối lảng vảng trên đường phố đông hơn bình thường rất nhiều.
Thông thường, ngoại trừ những sinh vật được nhân loại biết đến như ma cà rồng hay người sói, người thường không thể nhìn thấy các linh hồn, ác ma, yêu tinh hay những sinh vật siêu nhiên khác – trừ phi bọn chúng có sức mạnh đủ lớn để chủ động hiện thân.
Ước pháp hoà bình của Cục Quản lý Dị tộc là: Chỉ cần bọn chúng không ra tay làm chuyện quá đáng, không xuất đầu lộ diện nơi công cộng thì họ sẽ tạm thời không can thiệp đến.
Ăn tối xong, trong lúc cùng bạn gái dạo bước trên đường, Wood cố gắng làm ngơ bọn yêu tinh đang tụ tập nhảy múa ngoài quảng trường; lúc một hồn ma nào đó sắp sửa lao vào người, anh nghiêng người tránh đi; khi ác ma đứng giữa phố lớn tiếng cười nhạo con người là một lũ sâu kiến yếu đuối, anh giả vờ như không nghe thấy. Anh không muốn để đám sinh vật đó phá hỏng buổi hẹn hò ngọt ngào của mình và bạn gái.
Không chỉ vậy, anh còn trông thấy các đồng nghiệp đang cải trang làm thường dân đi tuần tra qua lại, họ đang dùng bộ đàm liên lạc gì đó với nhau. Lại gần thì anh nghe được bọn họ đang nói: Chung tiên sinh đang ở trước cửa một tiệm kem, bên cạnh có một số lượng lớn sinh vật bóng tối đang tụ tập.
Wood từng nghe nói, với tư cách là bạn đời của Đại Công tước Fitzgerald, mỗi khi Chung tiên sinh ra ngoài vào ban đêm, bên người luôn có một đám sinh vật bóng tối làm vệ sĩ, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho y. Mà bản thân Chung tiên sinh chỉ là người bình thường, dường như hoàn toàn không hay biết gì về điều này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!