Chương 21: (Vô Đề)

21.

Vạn vật tĩnh lặng.

Chung Ánh Nhai ngồi trên giường, ngây người hồi lâu. Chỉ có giọng nói truyền vào tai là vô cùng rõ ràng:

"Chủ nhân, anh cảm thấy thế nào rồi?"

Y nhìn về phía Commus đang nửa quỳ trước mặt mình. Mái tóc ngắn được cắt gọn quanh năm của người đàn ông giờ đây đã dài qua vành tai một chút, đôi mắt màu xanh lục như sói hoang có lẫn chút tơ máu, nét mặt trầm tĩnh nặng nề.

Thật yên ắng.

Không còn những tiếng lải nhải liên miên trong đầu, lúc này dường như Commus đã trở nên trầm ổn và đáng tin hơn rất nhiều. Thế nhưng sự "im lặng" này lại khiến Chung Ánh Nhai cảm thấy bất an.

Bây giờ trong mắt y Commus cũng giống như một người gỗ không có sinh mệnh, y không thể đoán được đường đi nước bước của người này, càng không thể biết liệu giây tiếp theo hắn có đột ngột làm ra hành động gì ngoài dự đoán của mình hay không.

Chung Ánh Nhai đã đánh mất pháp lực của mình. Trước kia y có thể tùy thời cảm nhận được các nguyên tố ma pháp đang lưu chuyển trong không khí, chỉ cần động niệm là có thể điều khiển được chúng. Nhưng hiện tại y giống như đang ở tại một vùng đất cấm ma lực cách biệt với thế giới, trở nên yếu ớt vô lực, không còn năng lực điều khiển tự nhiên mà chỉ là một phần của tự nhiên.

— Mình đã trở thành một người bình thường.

Chung Ánh Nhai mất một khoảng thời gian để tiếp nhận sự thật này, sau đó chầm chậm dịch người, chân trần chạm đất. Commus vội vàng đến đỡ y, mang vớ và giày cho y, dìu y xuống giường.

Dưới sự dìu đỡ của Commus, Chung Ánh Nhai khó nhọc và yếu ớt bước từng bước ra ngoài cửa.

Ánh mắt lướt qua những người đang có mặt, y cúi người chào hỏi, sau đó ngẩng lên, điềm đạm nói:

"Lần này cảm ơn mọi người đã hỗ trợ. Đã làm phiền mọi người rồi, hiện tại tôi đã không sao nữa."

Đợi khi mọi người lần lượt trở về, chỉ còn một mình Gustav tiên sinh vẫn còn ở lại.

"Sau này con định thế nào?" Gustav tiên sinh hỏi y.

Chung Ánh Nhai đáp:

"Khoảng thời gian còn lại, con sẽ đi khắp nơi trên thế giới — lấy góc nhìn của một người bình thường để nhìn ngắm thế giới này. Đợi đến khi mệt mỏi rồi, con sẽ tìm một nơi yên tĩnh để ẩn cư, yên lặng chờ đợi cái chết."

Gustav tiên sinh không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai y rồi thi triển pháp thuật rời đi.

Trong chớp mắt, nơi này chỉ còn lại y và Commus.

"Chủ nhân đi đâu, em sẽ theo đó." Commus ở bên cạnh y nhẹ giọng nói.

Chung Ánh Nhai nghiêng đầu, nhìn Commus giờ đây đã trở nên "thâm sâu khó đoán", hỏi: "Em không làm việc của mình nữa sao?"

Commus đáp: "Không có gì quan trọng bằng chủ nhân."

Năm xưa khi thành lập huyết khế, Chung Ánh Nhai từng nghĩ một ngày nào đó Commus sẽ hối hận, sẽ thay lòng. Thế nhưng 300 năm trôi qua, Commus vẫn một lòng một dạ đối với y, chiếc vòng cổ ấy chưa từng siết chặt một lần nào.

"Vậy thì đi thôi."

Khi còn có ma lực, Chung Ánh Nhai có thể tùy ý đến bất cứ đâu, y từng đi qua rất nhiều nơi nhưng chưa từng thật sự ngắm nhìn thế giới này.

Họ đi đến Mubaorta — một quốc gia nổi tiếng với sự lãng mạn nhưng mười năm trở lại đây nền kinh tế sa sút khiến nhiều người dân nơi này rơi vào cảnh thất nghiệp, cửa nát nhà tan.

Tháng 11 tuyết rơi trắng xóa, khi Chung Ánh Nhai cầm ổ bánh mì nóng hổi vừa mới ra lò bước ra khỏi tiệm bánh, một đứa trẻ ăn mặc phong phanh tiến đến đưa cho y một tờ báo, ánh mắt cầu khẩn: "Thưa ngài, mua một tờ báo được không ạ?"

Đôi môi đứa trẻ tím ngắt, cánh tay gầy gò như que tăm, run lẩy bẩy trong gió lạnh.

Chung Ánh Nhai nhận lấy tờ báo, vừa nảy sinh ý niệm liền đưa luôn ổ bánh mì trong tay cho đứa bé này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!