Chương 19: (Vô Đề)

19.

Hornes là một quốc gia nhỏ nằm ở ven biển, người dân nơi đó sống bằng nghề đánh cá, hoàn toàn tách biệt khỏi Thế giới thứ hai.

Bọn họ mua một ngôi nhà hai tầng riêng biệt tại thị trấn nhỏ tên là Cobka, tự mình sắm sửa đồ đạc trang trí, điểm xuyến khu vườn trong nhà bằng những chậu cây và bồn hoa.

Hằng ngày Chung Ánh Nhai không cần phải lắng nghe vô số tiếng lòng của mọi người, bởi vì căn nhà gần nhất cũng cách xa họ cả trăm mét, còn Commus mỗi ngày có ít nhất 18 tiếng đồng hồ ở bên ngoài.

Chỉ cần bệnh tình của Chung Ánh Nhai không tái phát, Commus sẽ về nhà để nấu hai bữa cơm vào hai buổi trưa và tối. Ban đêm, thời gian hắn lưu lại trong nhà sẽ lâu hơn một chút, đôi khi hai người sẽ cùng nhau tản bộ sau bữa tối. Sau khi Chung Ánh Nhai chìm vào giấc ngủ, Commus lại vội vã ra ngoài.

Có huyết khế làm sợi dây liên kết, Commus có thể cảm nhận được tình trạng của Chung Ánh Nhai mọi lúc mọi nơi. Chỉ cần có chút dao động thì hắn sẽ lập tức quay về.

Vào năm thứ 36 kể từ khi đến đây, Chung Ánh Nhai nuôi một ổ mèo con.

Ổ mèo là do họ nhặt được lúc đang tản bộ bên bờ biển trở về vào một đêm nọ. Có tất cả năm bé mèo con, thoạt nhìn chỉ mới ra đời vài ngày, mỗi con chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt còn chưa mở hẳn.

Chung Ánh Nhai có năng lực giao tiếp với động vật, so với con người phức tạp thì y càng thích chung sống với những sinh linh đơn thuần hơn. Từ đó cuộc sống mỗi ngày của y lại có thêm một thú vui tiêu khiển mới — chăm mèo.

Y nuôi cả năm bé mèo con cho đến khi chúng cai sữa, sau đó chúng biết chạy lon ton khắp nơi, ngày ngày đều quấn lấy y đòi được ôm ấp cưng nựng.

Thi thoảng có lúc "người nào đó" ở nhà, y lại nghe được những lời oán niệm không ngừng vang lên.

[Em cũng muốn được anh sờ, nhìn em đi, nhìn em đi, nhìn em đi mà.]

Chung Ánh Nhai: "......"

Những ngày "vừa có mèo vừa có chó" như vậy kéo dài suốt 16 năm, mãi cho đến khi an táng con mèo cuối cùng mất đi vì tuổi già, y không còn muốn nuôi thêm một loài vật nhỏ nào nữa.

Dù không còn tu hành nhưng pháp lực trong cơ thể Chung Ánh Nhai vẫn dần dần tăng lên theo thời gian. Hai người đã chọn một ngôi nhà cách xa thế tục nhưng điều đó chỉ mang lại cho y một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi.

Bởi vì pháp lực tăng trưởng, năng lực đọc tâm của Chung Ánh Nhai càng ngày càng mở rộng phạm vi, vượt khỏi sự khống chế. Dần dần, y bắt đầu nghe được tiếng lòng của cả thị trấn, cả quốc gia, cả thế giới phương Tây, thậm chí là của toàn nhân loại.

[Hừ! Cái mụ đàn bà da vàng đáng ghét này, ông đây sớm muộn gì cũng bỏ quách bà ta.]

[Tôi phải giết hắn, phải giết hắn, dám khiến tôi mất mặt trước bao người.]

[Lão già thối tha này, nếu không phải vì gia tài thì ai thèm hầu hạ ông ta chứ?]

[Tất cả tụi mày đều đáng chết! Cút hết cho tao!]

[Sống là để chết, vậy sống để làm gì?]

Đọc tâm là loại năng lực thiên phú chỉ riêng các vị Thần phương Đông mới sở hữu được, chỉ có ấn ký của Vùng đất Thần linh mới có thể kiểm soát được nó. Nếu không thì loại thiên phú này chẳng khác gì một lời nguyền khủng khiếp đối với những kẻ bị lưu đày.

Năm 1862, sau hơn 300 năm hoàn toàn từ bỏ ý định trở về Vùng đất Thần linh, Chung Ánh Nhai đã không thể gắng gượng nổi nữa mà ngã bệnh.

300 năm, quốc gia nhỏ bé này đã trải qua bao lần thay đổi chính quyền, thị trấn hẻo lánh này đã bao phen bị vó ngựa của quân đội giày xéo, ngôi nhà năm xưa bị hủy hoại, những tòa kiến trúc mới được dựng lên từ trên nền tro bụi của quá khứ. Duy chỉ có căn nhà của hai người họ được kết giới ma pháp bảo hộ vẫn sừng sững không đổi, tránh xa thế tục ồn ào, trăm năm như một, tựa như chốn đào nguyên bé nhỏ ẩn mình nơi trần thế.

Suốt 24 giờ mỗi ngày, trong đầu Chung Ánh Nhai vang vọng hàng triệu, hàng tỷ tiếng nói khiến y không thể tĩnh tâm làm được bất cứ chuyện gì, kể cả giấc ngủ. Chứng đau đầu của y ngày càng nghiêm trọng, tinh thần sắp sửa sụp đổ, thường xuyên quên mất bản thân là ai và đang ở đâu.

Bị bắt buộc tiếp thu một số lượng lớn suy nghĩ đen tối và tiêu cực, điều này dẫn đến tâm tình của y cũng bị ảnh hưởng một cách nặng nề. Những ký ức thống khổ tưởng chừng như đã ngủ say theo dòng thời gian yên bình lại một lần nữa sống dậy mạnh mẽ.

— Công đức của ngươi đã âm 11 triệu rồi, ngươi còn do dự gì nữa?

Một âm thanh mê hoặc từ đáy lòng nói với y như vậy.

— Hiện tại ngươi đã có được sức mạnh có thể hủy diệt cả thế giới, đã đến lúc ngươi nên thống nhất thiên hạ, trở thành vương giả, xây dựng đại nghiệp bá chủ, chứ không phải co ro ở cái nơi hẻo lánh này sống hồ đồ qua ngày.

Đúng vậy...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!