14.
"Chủ nhân, tôi chắc chắn đã nhìn thấy Commus cùng một nhóm người lạ đi vào quán rượu Bối Mạn."
Hiện tại là năm 1553, đã ba năm kể từ khi Chung Ánh Nhai nhận được chiếc vòng tay công đức. Nhờ vào những nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng y cũng đã khiến con số công đức của mình tăng lên –92064, nhiều hơn thời điểm ban đầu 118 điểm, tốc độ ấy chậm đến mức khiến người ta sôi máu.
Y từng nghĩ chỉ có giết người mới bị trừ công đức, sau này mới phát hiện chỉ cần sát sinh thì đều có khả năng bị trừ điểm. Việc có bị trừ điểm hay không còn tùy thuộc vào mức độ thiện ác của người bị giết.
Ví dụ như giết một con yêu tinh nhút nhát hiền lành sẽ bị trừ mấy chục điểm; giết một con ác ma thường xuyên làm việc tốt sẽ bị trừ mấy trăm thậm chí hàng ngàn điểm; còn nếu giết một kẻ đại gian đại ác, không những không bị trừ điểm mà còn được cộng thêm — mà tiêu chuẩn để đánh giá như thế nào là "đại ác" lại là một bài toán nan giải khác.
Chung Ánh Nhai từng thử giết một tên ác nhân để tăng điểm công đức, kết quả y phát hiện những kẻ mà mình cho là ác, Thiên đạo lại không công nhận, công đức chẳng những không tăng mà còn bị trừ.
Y thường hay tự giễu mà nghĩ, với một "đại ác nhân" sở hữu giá trị công đức âm gần 10 vạn như y, nếu có ai đó giết y thì chắc là sẽ lập tức nhận được một khoản công đức kếch xù.
Y đem tất cả quy luật tăng giảm công đức ấy ghi chép tỉ mỉ vào một quyển sổ. Tuy nhiên còn có một phần công đức giá trị không nhỏ tự động tăng lên mà y cũng không rõ nguyên do.
Nhưng y chưa từng từ bỏ.
50 năm không đạt được, thì 100 năm, 200 năm—dù thế nào đi nữa, sẽ có một ngày y được trở về Vùng đất Thần linh. Điều này đã trở thành mục tiêu sống duy nhất mà y cố gắng hướng đến.
Chiếc bút lông xoay hai vòng giữa những ngón tay thon dài, Chung Ánh Nhai ngẩng mắt nhìn người sói Horatio.
Sự trung thành của Horatio đối với y là điều không cần bàn cãi. Có điều tính cách hắn ta nóng nảy và bốc đồng, từng nhiều lần xung đột với Commus, hai người có thù với nhau.
Thông qua tiếng lòng, Chung Ánh Nhai biết Horatio không hề vu khống Commus, mọi chuyện đều là thật.
Thấy y im lặng, Horatio liền phẫn nộ bổ sung: "Cái nơi tạp nham như quán rượu Bối Mạn mà Commus lại dắt người lạ vào, chắc chắn không phải chuyện gì tốt!"
"Ta biết rồi, cậu lui xuống đi."
Chung Ánh Nhai chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Commus đối với mình, vì vậy lời Horatio nói y không để vào tai. Ngòi bút trong tay vẫn không ngừng di chuyển trên trang giấy, phát ra âm thanh sàn sạt.
Khoảng nửa tiếng sau, Commus trở về.
[Thiên đường là nơi tốt đẹp lắm sao? Mình mới không cần đến đó.]
Động tác viết của Chung Ánh Nhai khựng lại đôi chút.
[Một đám vô dụng. Mấy tên Thiên sứ sống hơn trăm năm mà còn đánh không lại một ma cà rồng mới 21 tuổi như mình, còn dám giở giọng vũ nhục Samuel trước mặt mình nữa chứ! Tức chết đi được. Aiya, nhưng mà nhan sắc của Samuel thật là đẹp mắt quá, nhìn một cái là mình bình tĩnh lại ngay.]
Vốn không định truy hỏi chuyện Horatio đã nói nhưng nghe thấy tiếng lòng của Commus, Chung Ánh Nhai đặt bút xuống, nhàn nhạt hỏi: "Commus, nghe nói hôm nay em cùng người lạ đến quán rượu Bối Mạn?"
[Ách! Quả nhiên không chuyện gì có thể giấu được Samuel.]
"Đúng vậy." Commus đưa tay xoa mũi, "Có mấy Thiên sứ đến tìm em, nói rằng họ quen biết cha mẹ em, mẹ em từng là một Sí Thiên sứ rất lợi hại. Họ muốn đưa em trở về thiên đường. Nhưng em đã từ chối."
[Vẫn là không nên kể việc họ dám nói xấu Samuel cho anh ấy nghe, sau đó họ bị mình đánh cho bỏ chạy hết...]
Lúc Chung Ánh Nhai mang Commus về, hắn chỉ là một đứa nhỏ 5 tuổi, lại còn đánh mất ký ức trước khi bị biến thành ma cà rồng.
"Họ nói ban đầu em là một Thiên sứ thuần chủng, lúc nhỏ cha mẹ dẫn em xuống phàm giới thì bị sinh vật bóng tối tập kích, cha mẹ em đều đã qua đời, họ tưởng em cũng đã chết." Commus nói, "Họ còn nói nước thánh trên Thiên đường có thể xóa bỏ dấu ấn dòng máu ma cà rồng trong cơ thể em, giúp em trở về nguyên hình Thiên sứ. Em cũng từ chối luôn."
Cho dù không cần nghe tiếng lòng, Chung Ánh Nhai cũng biết rõ nguyên nhân.
Hiện tại, dấu ấn dòng máu chỉ còn thể hiện ở cặp răng nanh và đôi cánh lông vũ hai màu trắng đen của Commus, hắn đã không còn khát máu, cũng không cần hút máu để duy trì sự sống. Nhưng Chung Ánh Nhai vẫn còn cần hắn để xoa dịu cơn đau của mình.
Chung Ánh Nhai trầm mặc rất lâu. Thực ra đây là một chuyện tốt đối với Commus. Tương lai nếu y di dân đến Vùng đất Thần linh rồi, Commus cũng sẽ có đồng loại tiếp nhận hắn.
"Anh biết rồi." Y chỉ thản nhiên nói một câu, cúi đầu tiếp tục xử lý đống giấy tờ trên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!