Chương 13: (Vô Đề)

13.

Toàn bộ tòa lâu đài chìm trong tĩnh lặng, hành lang tầng 3 không một bóng người, cửa sổ và sàn nhà đều được lau chùi sạch sẽ đến mức không một hạt bụi. Khi Chung Ánh Nhai đẩy cánh cửa đại sảnh ra, đập vào mắt là những dải ruy băng đủ màu sắc từ hai bên phóng thẳng về phía y, cùng lúc đó là vô số cánh hoa từ trên cao tung bay rơi xuống.

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ 44 của chủ nhân!"

Hơn 200 người trong lễ đường đồng thanh hô vang câu chúc mừng ấy.

Dù đã thông qua tâm ý để biết được toàn bộ quá trình chuẩn bị và mọi chi tiết của bữa tiệc sinh nhật, nhưng khi tận mắt nhìn thấy khung cảnh này y vẫn lặng người rất lâu không sao hoàn hồn được.

Đại sảnh bạch kim được trang hoàng bằng hoa tươi rực rỡ, trên sàn trải thảm đỏ, phía trên không trung có treo một dải biểu ngữ viết bằng tiếng Hoa: "Tiệc sinh nhật của Samuel Gladstone".

Ở phía cuối thảm đỏ, đối diện với y chính là một tấm bảng đỏ cao 2 mét, dài 5 mét, trên đó chi chít những dòng chữ được viết ngay ngắn hay nguệch ngoạc, gần như không còn chỗ trống — đó đều là lời chúc sinh nhật mà các thuộc hạ đã viết tặng cho y.

Đúng là một đám người ngốc nghếch.

Chung Ánh Nhai thầm nghĩ trong lòng. Rõ ràng y chưa từng tham dự buổi tiệc này lấy một lần, vậy mà họ vẫn không mệt mỏi viết lời chúc cho y hết năm này đến năm khác.

[He he he, chắc là Samuel bị choáng ngợp rồi!]

[Hôm nay Commus lập được công lớn rồi, thật sự mời được chủ nhân tới. Sau này phải đối xử tốt với hắn hơn mới được.]

[A a a, cảm động quá đi! Chủ nhân đến rồi. Năm nay nhất định sẽ là một năm may mắn.]

[Là chủ nhân! Thực sự là chủ nhân kìa! Kể từ ngày 8 tháng 11 năm ngoái gặp ngài ấy ở hành lang, đã 89 ngày chưa được thấy mặt chủ nhân rồi.]

[Haha, Fox đi làm nhiệm vụ rồi, nếu quay về mà biết chủ nhân tham gia tiệc sinh nhật chắc sẽ tức điên luôn.]

[Hu hu, may mắn tôi luôn tỉnh táo cả ngày nay, tuyệt quá, tuyệt quá rồi!]

Giữa vô số ánh nhìn trông đợi, Chung Ánh Nhai khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng thở ra:

"Các người... đang làm gì vậy? Tôi đã 44 tuổi rồi, người bình thường thì ở tuổi này đã lên chức ông rồi, có gì mà phải chúc mừng chứ?"

Y xoay người lại định bước ra khỏi cửa, Commus ở phía sau vội vàng ôm chặt lấy eo y, lớn tiếng hét lên:

"Tiệc sinh nhật còn chưa bắt đầu mà! Chủ nhân không được đi!"

"Không được đi! Không được đi!" Mọi người nhao nhao phụ họa theo, ùn lên đứng chặn cửa ra vào.

[Khốn kiếp! Tôi rút lại lời vừa rồi, tôi phải giết Commus, hắn dám chạm vào eo của chủ nhân kìa.]

[Commus, mi tiêu đời rồi, tiêu đời thật rồi.]

[Tôi nguyện dùng vận may cả đời mình để đổi lấy chủ nhân tham gia trọn vẹn tiệc sinh nhật hôm nay, hu hu.]

[Bọn tôi đã chuẩn bị nhiều thứ lắm, hu hu, chủ nhân đừng đi mà.]

[Tiệc sinh nhật tổ chức vì chủ nhân, nếu không có ngài thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!]

[Ở lại đi mà, ở lại đi Samuel. Xin anh xin anh đó!]

Ngày thường ở trước mặt người khác, Commus sẽ luôn giữ lễ độ, tuyệt đối tránh tiếp xúc thân thể với y, tận lực làm một người hầu trung thành đúng mực. Nhưng hôm nay vì để giữ y ở lại, Commus cũng bất chấp cái gì gọi là ranh giới.

Âm thanh nồng nhiệt và những tiếng lòng tha thiết bao phủ Chung Ánh Nhai khiến y vừa lúng túng vừa sợ hãi.

Bởi vì thời thơ ấu bất hạnh, y luôn sợ hãi với các mối quan hệ thân thiết xung quanh mình — y không muốn phải trải qua nỗi đau khi trao đi tình cảm nhưng rồi lại bị phụ lòng một lần nữa.

Y có thể nghe được tiếng lòng của người khác, tận mắt chứng kiến vô số kẻ khẩu Phật tâm xà hoặc những kẻ thay lòng đổi dạ. Là người tự bọc mình bên trong chiếc kén, y vẫn có thể lạnh lùng làm một người ngoài cuộc. Nhưng nếu bảo y phá kén bước ra để đối diện với lòng người luôn luôn thay đổi khôn lường, liệu y có còn đủ sức bảo vệ bản thân nữa hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!