Chương 11: (Vô Đề)

11.

Chung Ánh Nhai giống như một chú chó hoang không nơi nương tựa, ũ rũ quay về tòa lâu đài Toyal Vendan của mình.

Chỉ có y mới biết bản thân mình chật vật đến nhường nào.

— Thất bại trong gang tấc.

Bây giờ trong đầu y chỉ còn lại mỗi suy nghĩ này, thần trí mơ màng, thất hồn lạc phách.

Y đã cật lực làm việc suốt 31 năm, ngày đêm miệt mài không ngơi nghỉ, vậy mà tất cả nỗ lực 31 năm qua đều tan thành bọt nước. Những tưởng sau hôm nay y có thể thoát khỏi bệnh tật, thoát khỏi nỗi khổ sở của sự ràng buộc với năng lực đọc tâm, đặt chân đến Miền Cực Lạc mà y vẫn hằng ao ước, thế mà... "-92182"。

Con số đỏ chói ấy hiện lên trên vòng tay như cây búa tạ đập nát trái tim y.

Mà sự dịu dàng và bao dung của vị nữ sĩ phương Đông kia lại khiến tâm trạng nặng nề của y càng thêm ảm đạm.

— Y là đồng bào của bà, bà không hề để tâm đến quá khứ dơ bẩn đẫm máu của y. Bà đang mong y trở về nhà, mà y... lại không đủ tư cách. Y chỉ có thể một lần nữa quay về vùng đất tha hương này.

Chung Ánh Nhai đánh mất cả dũng khí để bước vào tòa lâu đài của mình, chỉ có thể mệt mỏi ngồi sụp xuống cạnh bức tường, cúi đầu thật thấp.

Y thu lại pháp thuật bảo hộ quanh thân, như một cách để hành hạ chính mình, để mặc cơn gió mùa đông rét buốt quất lên da thịt.

Hiện tại là 2:30 sáng, dòng chảy thời gian ở cổng vào Vùng đất Thần linh dường như nhanh hơn so với bên ngoài khá nhiều.

Yến tiệc tưng bừng trong lâu đài đã sớm khép lại, quảng trường vắng lặng yên tĩnh. Có lẽ buổi tiệc đón năm mới vừa rồi rất náo nhiệt, cho nên đến tận lúc này những người bên trong lâu đài vẫn chưa yên giấc.

[Ella hát dở dữ thần luôn, không hiểu sao tiết mục của cậu ta lại được lên biểu diễn nữa. Mai phải hỏi cho ra lẽ mới được.]

[Pháo hoa đẹp quá trời, tiếc là không dám tỏ tình với Moni... Năm sau nhất định phải triển thôi!]

[Đáng ghét! Shirley lại cướp mất bánh trứng của mình rồi. Khó chịu vô cùng! Mai phải dùng đôi bốt của mình đá vào mông nhỏ đó cho hả giận!]

[Mới 2 giờ mà đã tan tiệc rồi, mất hứng quá. Đáng lẽ phải quẫy suốt đêm mới đúng!]

[Huhu, hôm nay vẫn không mời được Ovi làm bạn nhảy...]

Tất cả những điều ấy đều chẳng liên quan gì đến Chung Ánh Nhai, y giống như một đứa trẻ bị cả thế giới vứt bỏ, chẳng ai để ý đến sự tồn tại của y nữa.

[Aaaa, Samuel về rồi! Sao anh ấy không vào trong nhỉ? Lạ thật. Em tới đây, Samuel!]

Commus uống qua máu của Chung Ánh Nhai nên đối với hơi thở của y có một sự nhạy cảm đặc biệt, có thể ngửi được hương vị của y dù cách xa hơn trăm mét, khứu giác nhạy hơn cả chó săn.

Commus không đi từ cổng chính, hắn linh hoạt nhảy tít lên bức tường cao 3 mét. Dưới ánh trăng, hắn như một con mèo hoang ngồi xổm trên bức tường, kinh ngạc lên tiếng: "Ah? Chủ nhân? Sao anh lại ngồi ở đây vậy?"

Hắn nhảy xuống bên cạnh Chung Ánh Nhai.

[Samuel làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tâm trạng tệ quá! Ai bắt nạt anh ấy à?]

Lúc này tâm tình của Chung Ánh Nhai vô cùng tồi tệ, không còn hơi sức để ý đến hắn, y vẫn khoanh tay ôm gối tựa trán lên cánh tay, không nhúc nhích.

Commus chạm nhẹ vào tay y, sau đó bị nhiệt độ lạnh như băng dọa cho ngây người. Hắn phản ứng cực nhanh lập tức dựng lên một kết giới chắn gió, dùng pháp thuật hệ hỏa để sưởi ấm không gian bên trong, sau đó vội vàng cởi áo khoác đắp lên người y, vòng tay ôm y vào lòng, cẩn thận nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của y ủ trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

"Chủ nhân, nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì được không?" Commus khẩn thiết hỏi.

"Đi đi, Commus, để anh yên tĩnh một mình." Chung Ánh Nhai giống như một cái xác không hồn, lời nói như vậy nhưng thân thể lại không còn chút sức lực nào để đẩy Commus ra.

"Ở đây lạnh lắm, mặt đất lại bẩn, để em ôm ngài về phòng trước được không?"

Chung Ánh Nhai không đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!