Chương 10: (Vô Đề)

10.

Cánh cửa của Vùng đất Thần linh sẽ mở ra vào đúng 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 1550. Tối ngày 31 tháng 12, Chung Ánh Nhai đã bắt đầu chuẩn bị khởi hành.

Quảng trường dưới lâu đài của y đèn đuốc sáng trưng, trên khoảng đất trống dựng một sân khấu lớn để biểu diễn tiết mục, phía trước bày biện từng hàng từng hàng mỹ thực trù phú, náo nhiệt phi thường. Năm nào đến dịp này thuộc hạ của y cũng sẽ tổ chức dạ tiệc linh đình để đón năm mới, treo đèn kết hoa, khiến cả toà lâu đài tràn ngập bầu không khí lễ hội.

Chung Ánh Nhai lười quản, từ trước đến nay đều phó thác cho bọn họ lo liệu chuyện này. Thỉnh thoảng không bận xử lý công vụ, y sẽ xuống dưới đi dạo một vòng; nhưng phần lớn thời gian y đều cảm thấy phiền lòng bởi những tiếng lòng dày đặc và hỗn loạn nơi đó, y chỉ muốn yên ổn trong căn phòng ở trên tầng cao nhất của mình, một mình đón giao thừa — song từ sau khi mang Commus về, y đã không còn một mình nữa.

Chung Ánh Nhai đã thay xong lễ phục, đang đứng trước gương chỉnh lại nơ cổ thì Commus đẩy cửa bước vào.

Trên đầu hắn đội một chiếc nón nhọn bằng giấy, trên đỉnh nón có ghi con số "1550", trong tay hắn bưng một đĩa bánh kem, thấy dáng vẻ chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài của Chung Ánh Nhai, hắn ngạc nhiên hỏi: "Chủ nhân, bây giờ anh định ra ngoài sao?"

"Ừm, anh sẽ sớm quay về."

Chờ sau khi y nhận được ấn ký của Vùng đất Thần linh, y sẽ trở lại một chuyến để xử lý những việc hậu sự trước khi lên đường. Sau đó y sẽ định cư tại Vùng đất Thần linh, nơi y có thể đoàn tụ với gia đình và đồng loại của mình.

Trong ngăn kéo y đã đặt sẵn đơn từ chức gửi lên quốc vương cùng với một quyển sổ tay, bên trong ghi chép tỉ mỉ kế hoạch sắp xếp tương lai cho từng thuộc hạ.

Y biết cách trọng dụng người tài bất kể chủng tộc hay xuất thân. Dưới trướng y có loài người, có ác ma, có tinh linh, có thiên sứ sa đọa, cũng có vô số giống lai... chỉ cần họ không hai lòng với y, y đều sẽ tiếp nhận và nâng đỡ họ.

Đã gọi y một tiếng "chủ nhân" và trao lòng trung thành cho y, đương nhiên Chung Ánh Nhai cũng phải có trách nhiệm với họ.

Nguồn gốc căn bệnh của Chung Ánh Nhai đến từ việc xoá bỏ ấn ký ác ma bên trong linh hồn mình, tựa như cạo bỏ hình xăm in sâu nơi da thịt. Tuy ấn ký đã bị xóa nhưng lớp da thịt kia cũng bị thiêu đốt hủy hoại, để lại vết thương vĩnh viễn không lành.

Chỉ cần nhận được ấn ký của Vùng đất Thần linh, linh hồn bị tổn thương của y có thể được chữa lành; năng lực đọc tâm cũng sẽ được khống chế.

Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi y sẽ được giải thoát khỏi căn bệnh đã hành hạ y hơn ba mươi năm và hoàn thành nguyện vọng y tha thiết bấy lâu nay, tiến vào Vùng đất Thần linh mà y ngày đêm mong mỏi, trở thành một phần của nơi ấy.

Tâm trạng y vô cùng sung sướng, khóe môi vô thức mỉm cười, vô tình nhìn qua Commus một cái.

[Lạy Chúa! Anh ấy cười với mình! Hôm nay là ngày gì mà trời thương trời độ mình đến thế? Aaaaaaa! Samuel cười lên thật sự đẹp đến mức rúng động lòng người!]

"Khụ... Chủ nhân, dạ tiệc giao thừa bắt đầu vào lúc 8 giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến... Hay là anh muộn một chút nữa hãy đi? Mọi người đều rất mong anh có thể tham dự."

Dĩ nhiên Chung Ánh Nhai biết thuộc hạ của y rất mong y góp mặt, dù lời nói có thể giả tạo nhưng tiếng lòng thì không giấu được. Y nghe thấy bên dưới truyền đến vô số âm thanh mong đợi đối với y.

[Tôi phải hét to hơn nữa! Biết đâu chủ nhân nghe thấy sẽ tò mò xuống xem.]

[Tiết mục lần này của tôi vất vả lắm mới lọt qua vòng sơ tuyển, chủ nhân nhất định phải xem mới được!]

[5 năm trước chủ nhân hiếm khi xuống được một lần vậy mà lại bỏ đi ngay trước tiết mục của tôi 5 phút! Năm nay tôi đã dùng mọi cách để đẩy tiết mục của mình lên đầu tiên. Hừ hừ, lần này tuyệt đối không để cái tên thiên sứ sa đọa Marshall chết tiệt kia cướp mất ánh nhìn của chủ nhân nữa!]

[Chủ nhân mau xuống đi, mau xuống đi! Tôi còn đặc biệt thiết kế pháo hoa có tên ngài! Đến đúng nửa đêm tên của chủ nhân sẽ hiện lên giữa bầu trời kinh đô! Tôi muốn cho cả thế giới thấy thực lực của gia tộc Gladstone chúng ta!]

[Tôi đã đặc biệt làm rất nhiều món mà chủ nhân thích ăn. Nếu ngài không đến, bao nhiêu công sức này còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu rơi hết vào miệng bọn phàm ăn tục uống không biết lễ nghĩa kia thì tiếc chết đi được!]

[Commus phải cố gắng lên nha, nhất định phải mời được chủ nhân xuống. Nếu hắn thành công, tôi tình nguyện nhường cho hắn cả suất sữa lắc cao cấp miễn phí một năm của mình luôn!]

— Đáng tiếc "suất sữa lắc cao cấp miễn phí một năm" đó, Commus không lấy được rồi.

"Anh có chuyện rất quan trọng, bây giờ phải đi." Chung Ánh Nhai cầm lấy mũ đội lên, đè những lọn tóc của mình xuống, "Tối nay không cần chờ anh, em cứ ngủ trước đi."

Commus khẽ đáp một tiếng, đưa đĩa bánh trong tay cho y: "Vậy... chủ nhân có muốn ăn bánh không?"

Đó là một chiếc bánh kem bơ, bên trên phủ đầy dâu tây mà Chung Ánh Nhai yêu thích nhất.

[Mau đồng ý mau đồng ý mau đồng ý! Đây là bánh em tự tay làm cho anh đó!]

Chung Ánh Nhai nhìn hắn, thầm nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng mình ăn bánh kem do Commus làm, vì vậy y nhận lấy, ngồi xuống ghế cầm nĩa lên bắt đầu ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!