Chương 7: (Vô Đề)

"Cô nghĩ nhiều rồi"

Giang Tịch vừa nói xong đã lấy tư thế sét đánh không kịp mà dứt khoát cúp máy.

Hai tiếng "Tút tút"…

Bên tai nhất thời chỉ còn lại tiếng tút tút treo máy.

Vừa đột ngột vừa nhanh chóng, không cho người khác có cơ hội đáp lại.

Quý Minh Châu cầm điện thoại ra xa, khẽ nhíu mày nhìn vào giao diện trò chuyện trên màn hình.

Quả nhiên đã ngắt máy rồi.

Kể cả một câu dư thừa cũng không muốn nói với mình, có lẽ trách nhiệm của Giang Tịch đến đây là hết.

Vậy thì ai là người đã cho cô cái ảo giác rằng Giang Tịch vẫn đang chờ cô ở gara dưới tầng hầm vậy.

Thế mà lại cúp điện thoại của mình ư?

Một ngày nào đó, Quý Minh Châu cô sẽ bắt Giang Tịch quỳ xuống mà hô vạn tuế với cô!!!

Quý Minh Châu ném điện thoại của mình sang một bên, không thèm quan tâm đến nó nữa.

Dù sao ý tứ cô muốn cũng đã truyền đạt được rồi, đêm nay cũng sẽ có thú vui khác, vẹn cả đôi đường.

Quý Minh Châu không để ở trong lòng nhưng Liên Đường đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi, cái gì "tìm tôi", "Hoa An Đình", rồi cái gì mà "chờ ở", "gara để xe"

Nhiều tin tức như vậy và từ ngữ mấu chốt hội tụ, rốt cuộc hình thành ở trong đầu Liên Đường.

"Vừa rồi là Giang Tịch gọi điện à?"

"Ừ đúng rồi." Quý Minh Châu cuộn tròn trên ghế bành, nhỏ giọng trả lời, thả lỏng cơ thể thư giãn.

"Giang Tịch đã đến Hoa An Đình đón cậu à?"

"Không có."

"Nhưng tớ nghe được rõ ràng!"

"Cậu có tai ở trong gió à, sao còn có thể nghe được?" Quý Minh Châu vừa nói vừa cầm lấy điều khiển từ xa, giơ tay cắt kênh, "Nói tóm lại…… Không có."

Nói đến đây, Quý Minh Châu suy nghĩ một lát.

Vừa nghe được âm thanh khá ồn áo xung quanh, thời điểm này, Giang Tịch hẳn là cũng không về Bách Duyệt, chắc cũng không đến công ty, có lẽ là ở bên ngoài.

Quỷ mới biết anh đột nhiên gọi điện thoại là có ý tứ gì.

Liên Đường không từ bỏ bất cứ cơ hội nào, vẫn tiếp tục tra hỏi cô, "Nhưng lời hai người nói rất giống đang tán tỉnh nhau, giống cái gì nhỉ "gọi điện kiểm tra bất ngờ à", ha ha ha ha thật sự rất giống đàn ông đê tiện trong phim truyền hình, bản thân vui vẻ sung sướng ở bên ngoài, vậy mà lại vô cùng không kiên nhẫn với vợ mình khi có việc phải đi đâu."

Quý Minh Châu có chút không nói nên lời, "Liên tiểu Đường à, sao cậu lại nhiều lời đến thế nhỉ, hơn nữa có mười lời thì hết chín lời đều là có quan hệ với Giang Tịch? Anh ấy rốt cuộc cho cậu cái gì vậy?"

Liên Đường xoay mặt đi, bản thân lại tiếp tục đổi kênh, ánh mắt không nhìn về phía cô nữa, giọng điệu so với lúc đầu lại càng thấp, "Tiểu Bát, không nói cái khác, vòng đi vòng lại ngần ấy năm, từ trung học đến bây giờ, cậu và Giang Tịch cũng coi như là có duyên. Cậu thật sự không nghĩ đến việc kinh doanh với anh ấy hay sao?"

Quý Minh Châu đi du học ở Úc, học ở đại học Melbourne, còn Giang Tịch lại đi Mỹ, trúng tuyển đại học Columbia.

Hai người tuy rằng không ở cùng địa phương nhưng tin đồn quan hệ của hai người không vì thế mà dập tắt.

Năm đó, Giang Tịch xuất ngoại trước, Quý Minh Châu theo sát sau đó, ngay thời điểm đó trong giới của bọn họ lại truyền ra mấy chục phiên bản khác nhau của hai người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!