Quý Minh Châu nghe xong những lời anh vừa nói, làm bộ lại muốn đóng cửa.
Chờ đến khi tiếng "
"phanh" truyền tới, Giang Tịch nhìn cánh cửa trước mắt khép lại, không tiếp tục gõ cửa.
Anh lẳng lặng đợi ba giây.
Quả nhiên.
Một lúc sau, cửa kia lại chậm rãi mở ra.
Quý Minh Châu liếc nhìn anh, ngữ khí lúng túng, "Anh thật sự không có chỗ ở?"
"Đúng vậy."
"Cầm hành lý của anh đi vào đi." Quý Minh Châu mở rộng cửa ra, nhìn người trước mắt,"Nhớ kỹ đó, anh không ngủ ở sô pha, thì chỉ có thể ngủ dưới sàn nhà."
"Giường đâu?" Ngữ khí Giang Tịch bình thường như đang thảo luận chuyện thời tiết.
Quý Minh Châu nhìn anh một lúc lâu, "Anh nghĩ hay thật, nếu anh không muốn ngủ dưới sàn, thì hiện tại tôi có thể đóng cửa được rồi."
Bây giờ Giang Tịch mới không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm hành lý đi vào bên trong.
Quý Minh Châu biết anh vào được, nhìn cũng không thèm, tùy tiện chỉ vào một vị trí, "Đấy, anh tìm một chỗ ngủ dưới đất đi, bên này có hệ thống sưởi dưới sàn nhà, cũng đừng có kêu nữa."
Có vẻ như cô đã nhìn ra được mưu kế của anh, Quý Minh Châu hếch cằm lên, trực tiếp cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Chỉ vì Giang Tịch ngắt lời, cô còn chưa kịp rửa mặt.
Chờ đến khi phòng tắm bên kia truyền đến tiếng nước chảy, Giang Tịch mới kịp định thần.
Anh nhìn theo vị trí Quý Minh Châu tùy ý chỉ, nheo mắt suy ngẫm một lát.
Quý Minh Châu ở bên trong mất rất nhiều thời gian, đến khi cô ra ngoài, mắt Giang Tịch đã nhắm chặt, bộ dạng có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Hai tay tùy ý dang rộng, cả người cơ hồ ngả dựa trên sô pha. Ánh sáng từ bên ngoài căn phòng chiếu vào, rơi trên mặt anh, phá lệ đẹp mắt.
Giang Tịch từ trước đến nay đều là dáng vẻ trong ngoài bất nhất như thế này, diện mạo xác thật quá mức chói mắt.
Quý Minh Châu đi qua chậm rì rì, tính thử kêu tên anh, "Giang Tịch?"
Không phản ứng.
Cô vươn mũi chân, ở bên cạnh cẳng chân nhẹ nhàng thử đá mấy cái.
Vẫn không phản ứng, đại khái đã ngủ như chết rồi.
Giang Tịch ngày thường lạnh như băng, kỳ thật lại là mẫu con gái thích nhất, thanh lệ lãnh khốc, soái khí hơn người.
Nhưng bây giờ lúc anh an ổn ngủ say, có vẻ không tệ, nhẹ nhàng nhu hòa hơn bình thường rất nhiều.
Quý Minh Châu nghĩ, lập tức cúi đầu, dùng tay nghịch nghịch lông mi anh.
Không thể không nói, lông mi của người này vừa cong lại vừa dài.
Quý Minh Châu đùa bỡn một lát, cảm thấy không có gì thú vị, tầm mắt quét xuống, dừng lại trên môi anh.
Cô dường như có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại, mát lạnh khi chạm vào đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!