Chương 43: (Vô Đề)

Lần này Quý Minh Châu đi Thụy Sĩ, đích đến là một thị trấn nhỏ tên là Long Cương, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, hồ nước trong veo nhìn được thấy đáy.

Trấn nhỏ này tuy rằng không bị khai phá quá nhiều, nhưng cũng có vài nhà nghỉ được xây dựng để phục vụ du khách. Quý Minh Châu tìm phòng cũng rất nhanh, tất cả đều là do Liễu Khê giới thiệu cho cô.

Trên cơ bản một phòng, có thể ở tối đa từ hai đến ba du khách.

Cách vách phòng Quý Minh Châu, là một vị khách nam, sử dụng tiếng Trung và tiếng Anh tùy thời điểm, theo như lời anh ta tự giới thiệu, hẳn là một vị quốc tịch Mỹ gốc Hoa.

Quý Minh Châu cùng anh ta hàn huyên vài câu, sau đó liền mang theo camera ra cửa.

Lần này đến đây, cô phải suy tư mất nửa ngày, nhưng quyết định vẫn mang theo thiết bị.

Trước khi đi, chủ nhà nghỉ còn rất hòa ái săn sóc hỏi han, là một đôi vợ chồng đã luống tuổi.

Đặc biệt còn làm cho cô một bữa sáng kiểu Trung Quốc, thậm chí còn hỏi cô khi nào trở về.

"Nếu có thể, thì chúng ta cùng nhau ăn tối nhé."

"Cảm ơn, nhưng tôi cũng không biết khi nào sẽ trở về, có thể sớm hoặc rất muộn, mọi người không cần cố ý chờ tôi, cũng không cần vì tôi mà phải chuẩn bị bữa tối."

Chủ phòng lúc này mới luyến tiếc dừng lại cuộc trò chuyện, tự đi làm việc của mình.

Trước khi đi Quý Minh Châu đưa mắt nhìn di động, màn hình chỉ toàn là tin tức.

Hơn phân nửa là bạn bè thân thích hỏi cô có đến nơi an toàn hay không, trên thực tế, sau khi đến nơi, cô còn thoái mái mà ngủ một giấc.

Quý Minh Châu gửi mấy tin nhắn báo bình an xong, mới dùng ngón tay lướt xuống, ngoại trừ những người đó, cũng không còn tin tức dư thừa nào.

……

Lúc Giang Tịch đến Thụy Sĩ thì đã là buổi chiều.

Anh chỉ đơn giản bảo Ứng trợ lý giúp anh thu thập hành lý cùng với mấy bộ quần áo, trực tiếp đến nơi Quý Minh Châu dừng chân.

Trải qua một chặng đường dài để đến đây, Giang Tịch chưa từng cảm thấy mệt mỏi hay uể oải.

Trước sau vẫn vô cùng thanh tỉnh.

Trên đường đến thị trấn nhỏ Long Cương, Thụy Sĩ.

Không có một khắc nào, anh không kỳ vọng giây tiếp theo có thể xuất hiện trước mặt cô.

Giang Tịch giải thích cho chủ nhà nghỉ biết lý do mình đến đây, lại còn đưa chứng minh nhân dân của bản thân, nhưng chủ nhà nghỉ vẫn luôn uyển chuyển cự tuyệt.

Sau một hồi giằng co, Giang Tịch dứt khoát đưa cho hai vợ chồng chủ nhà album nằm trong di động của mình.

Hai vợ chồng họ thấy rõ mặt nhân vật, hai bọn họ bèn nhìn nhau, cúi đầu nói nhỏ một phen.

Rốt cuộc vẫn không đồng ý.

Bọn họ làm bộ nghe không hiểu, dùng tiếng Pháp nói chuyện.

"Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi là chủ nhà trọ, yêu cầu phải bảo đảm an toàn cho khách trọ, chưa được khách trọ cho phép, mà đã mạo muội cho ngài đi lên, là chuyện không có khả năng. Nếu ngài xác nhận đó thật sự là vợ ngài, vậy thì ngài có thể ở phòng khách, chờ vị tiểu thư đó trở về."

Giang Tịch trầm mặc trong giây lát, gật gật đầu, dùng tiếng Pháp trả lời, "Tốt, cảm ơn."

Đôi vợ chồng này cố ý không biết tiếng Anh, không nghĩ tới chàng trai trẻ tuổi này lại biết tiếng Pháp, còn nói khá lưu loát.

"Vậy bên này còn phòng trống không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!