Giang Tịch đứng hình trong giây lát, những chuyện nho nhỏ vụn vặt cùng với thời gian chung đụng với nhau trước đây cứ ồ ạt mà kéo đến.
Anh khép hờ đôi mắt, trực tiếp ngả ra sau dựa vào ghế, vẻ mặt mông lung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một lúc lâu, Giang Tịch mới ổn định lại tâm thần, khôi phục lại sự minh mẫn.
Đưa mắt về con đường Lệ Xá trước mặt, nơi đó đã không còn thân ảnh anh vương vấn tự bao giờ.
Anh mở xe, chạy được một nửa, nhưng không biết nghĩ như thế nào, lại quay đầu đi về hướng khác.
……
Quý Minh Châu hôm nay qua bên này, kỳ thật là vì quà sinh nhật của Giang Tịch.
Theo như cô dự định, cửa hàng trưởng nói phải chờ thêm một chút nữa.
Bởi vì đây là bản giới hạn, cũng là thứ Quý Minh Châu thích, liền toàn tâm toàn lực giao cho cửa hàng trưởng giải quyết.
Ở bên Châu Âu đàm phán, còn bên này cửa hàng trưởng sẽ phụ trách đến cùng.
Dù sao cũng đã qua sinh nhật Giang Tịch lâu như vậy rồi, quà sinh nhật này, cuối cùng cũng khoan thai mà tới muộn.
Giang Tịch có tấm lòng bao la rộng lớn thật, cô căn bản không đưa quà cho anh, ấy vậy mà anh nửa câu cũng không phàn nàn.
Ngày thường cũng không thấy anh có yêu cầu gì.
Anh cứ…… Dễ dàng thỏa mãn vậy sao?
Nếu sinh nhật cô mà Giang Tịch dám làm như vậy, người đầu tiên cô giơ tay chém xuống chắc chắn chính là anh.
Cô ra khỏi Giang thị trước đó một tiếng, tự mình lái xe. Quý Minh Châu tùy ý đậu xe, lúc này mới thong thả bước vào trung tâm mua sắm.
Nhưng đại để là do xe cô quá mức lộ liệu, phô trương, sau khi Quý Minh Châu xuống xe thì cũng nghiễm nhiên trở thành chỗ thu hút ánh nhìn.
Ánh mắt từ khắp nơi phóng tới, Quý Minh Châu cảm nhận được.
Nghiêm túc mà nói, xe này là do Giang Tịch tự tay mình chọn cho cô.
Phần lớn thời gian Giang Tịch đều trầm mặc ít lời, không nghĩ đến trên phương diện chọn xe lại chấn động tâm can đến thế này.
Anh thật sự không ở nước ngoài……… Bao nuôi em gái đấy chứ?
Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Lãnh đạm như vậy, nếu thật sự nuôi em gái, đối phương chắc chỉ hận không quen biết anh.
Chỉ là tâm ý Giang Tịch dùng trên người cô, Quý Minh Châu có đôi khi cảm thấy không thể đảm đương nổi. Cũng không biết nam nhân bình thường có phải không cần thầy dạy cũng hiểu hay không, mà khi tới thời khắc mấu chốt, cô luôn bị làm cho rối tinh rối mù như thế này.
Kỳ thật có đôi khi, nội tâm cảm giác hành động của anh luôn nhanh hơn người khác một nhịp.
Cái loại cảm giác này tựa như trái tim được nhấc lên, sau đó được một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua, vừa ngứa ngáy lại ngọt ngào.
Khiến cho người khác trằn trọc, muốn đưa tay bắt lấy trạng thái hư vô này, nhưng chỉ túm vào hư vô.
Mà một người, đối với bạn như thế nào, là lúc đó bạn bị không khí chung quanh bắt lấy, nó đều toát ra hương thơm ngọt ngào, muốn giấu cũng không giấu được.
Nó giống như được bao quanh bởi đại dương êm ái, được từng cơn sóng dịu dàng vỗ về
Giống hệt như khi Giang Tịch đối xử với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!