Cùng với lời Quý Minh Châu nói, là nửa cửa phòng tắm mở rộng, luồng nhiệt luôn giấu ở bên trong liền ập vào mặt.
Giang Tịch đứng ở nơi sương mù mông lung, tựa như một tiên nhân không nhiễm bụi trần từ từ bước ra.
"Có khăn tắm."
Xem dáng vẻ này của cô, Giang Tịch cũng chỉ bình tĩnh, cổ tay thu về chỉ chỉ xuống dưới, ý tứ thể hiện tôi vẫn chú ý kín đáo đấy nhé mà lên tiếng.
Quý Minh Châu vốn dĩ đang lấy một tay che mắt, nghe được những lời này của Giang Tịch, cô mới hơi hơi hé một con mắt, xem xét.
Hình như xác thật cũng không phải hoàn toàn tr/ần trụi………
Mới vừa rồi anh bước ra, Quý Minh Châu chỉ kịp liếc đến nửa thân trên của Giang Tịch, tầm mắt cũng chưa kịp đi xuống.
Tóc anh đen nhưng lại bị ướt một nửa, lười nhác lòa xòa ở trên trán, lúc nhìn cô, trong mắt như núi bao phủ mây mù, ẩn ẩn nét lưu luyến không rõ.
"Có khăn tắm……… Nhưng ở phía trên anh cũng không có mặc a…………"
Giang Tịch không để bụng, đem khăn lông còn đang nửa vắt trên vai kéo xuống, "Vậy còn cô? Ở phòng tôi làm cái gì."
"Còn cầm di động của tôi." Cằm anh hướng tới đồ vật trên tay cô gật gật đầu.
Giang Tịch vừa rồi đang tắm rửa đã cảm nhận được có cái gì đó không thích hợp, từ bên ngoài cửa phòng tắm truyền đến một loạt tiếng vang lúc có lúc không.
Vừa vặn anh cũng đã tắm xong, liền tạm dừng động tác lắng nghe một lát.
Quả nhiên, bên ngoài vang một vài thanh âm rất nhỏ.
Hình như là đang nói chuyện với nhau hay là gì đó.
Bách Duyệt ở bên này không ai khác, cho nên không ngoài dự đoán, thời điểm anh mở cửa, thì anh thấy được Quý Minh Châu.
Còn người xâm nhập vào "Ổ gà" Quý Minh Châu, rõ ràng vẫn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
Vì khoảng cách hai người hiện tại khá gần, cô cùng Giang Tịch chỉ cần thoáng ngẩng đầu, liền có thể đem cơ thể của đối phương nhìn không sót một cái gì.
Từng bọt nước trong suốt rơi tí tách từ khuôn ngực trắng nõn đi xuống, trực tiếp biến mất hoàn toàn vào đường nhân ngư.
Eo thon khó khăn lắm mới quấn chung quanh một vòng khăn tắm, quả thực nhìn như muốn rớt đến nơi.
Bộ dáng như thể chúng bị bào mòn không biết bao nhiêu lần dưới lớp khăn tắm ấy rồi.
Tại sao cái người này không mặc đồ ngủ vào???
Một vừa hai phải thôi chứ!
Sao phải vây cái khăn tắm rồi mới ra như thế này?!
Nhưng thoáng nhìn qua, thoạt nhìn ―― còn có vẻ khá háo hức(?).
Cơ bụng này sờ vào chắc thích lắm nhỉ.
Phục hồi lại tinh thần, Giang Tịch mới vừa nói ra hai câu không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Quý Minh Châu ――
Cô đến đây mới chợt nhận ra, cô cùng Ứng trợ lý còn đang trò chuyện!
Quý Minh Châu cầm lấy di động áp vào bên tai, nháy mắt muốn mở miệng thì phát hiện, quả nhiên Ứng trợ lý dường như đã nhận ra không khí có vẻ không bình thường, thập phần tự giác mà cúp điện thoại.
Đầu bên kia chỉ truyền đến mấy tiếng vang "Đô đô".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!