"Giang Tịch."
"Tôi ở đây."
Quý Minh Châu nhẹ nhàng gọi anh, đến khi được trả lời rồi thì mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỳ thật thời điểm xóc nảy trong nháy mắt kia, là cô nắm lấy cánh tay Giang Tịch trước, sau này mới bị người nọ thuận thế ôm vào lòng.
Mũi ngửi thấy hương vị quen thuộc, trái tim vừa này còn lơ lửng trong không trung đã dần dần bình ổn.
Như là tìm được một nơi để nương tựa, có một chỗ để khát khao.
Chuyện vừa mới phát sinh hết thảy chỉ là thoảng qua, ở thời khắc mấu chốt cô còn cho rằng nó sẽ cứ tiếp tục chao liêng như vậy, trong đầu đã hiện lên rất nhiều ý niệm.
Hốc mắt bỗng dưng đau xót, một lòng mềm mại như là ngâm mình ở trong dòng nước lạnh băng, sau khi co rúm lại thì không thể đứng dậy được nữa.
Còn tốt, vẫn còn tốt.
May mắn thay mọi thứ chỉ xảy đến trong nháy mắt, còn có thể chịu đựng được, vẫn có thể gượng dậy sau khoảng thời gian dài mù mịt kia.
Cô hít hít mũi, ở trong lòng ng/ực anh dừng lại một lát, "Xin lỗi, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới một việc."
Kỳ thật từ rất lâu trước đây, Quý Minh Châu không tin phong thuỷ cũng không quy y cửa Phật.
Chỉ vì sau này gặp phải vô số lần suy nghĩ cùng bóng đè luân phiên như hành hạ, cô mới nhận ra có một loại tinh thần ký thác, hoàn toàn khác với kỷ niệm.
Cô không sợ bay, cũng không sợ hãi trời cao vạn dặm, huống chi là chiếc trực thăng nho nhỏ này.
Nhưng ngay trong tích tắc đó, cô lại tưởng tượng thấy, mẹ mình ở thời khắc phi cơ gặp rủi ro kia sẽ có tâm tình như thế nào.
Có phải sẽ còn nhớ phải thay tã lót cho cô, có phải sẽ nhớ về mái ấm của bọn họ.
Có phải sẽ hối hận khi bước lên chuyến bay này rồi lại tiếp tục rơi vào tình thế hoang mang cùng tuyệt vọng.
Cuối cùng, chung quy thì mọi thứ đều đã bị chôn vùi vào cát bụi.
Quý Minh Châu từ trước đến nay cao ngạo ưu nhã, minh diễm lại quyến rũ.
Nhưng rất ít có thời khắc nào giống như bây giờ, mi mắt rũ xuống, lông mi phủ một cái bóng mờ lên gò má mang theo nét âm u nhàn nhạt, giọng nói dường như đứt quãng chỉ chạm nhẹ là sẽ tan biến.
Giang Tịch không hề hé răng, nhưng lực đạo ôm lấy cô vẫn không thay đổi.
Bỗng dưng, từ bên tai có một giọng nói hưng phấn vang lên ——
"surprise! charming girl!" (bất ngờ không cô bé đáng yêu)
Quý Minh Châu không rõ nguyên do mở mắt ra, thoát khỏi cảm xúc của bản thân.
Phi công Thổ Nhĩ Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn hai người đang ôm nhau, ngữ khí vui vẻ.
Từ góc độ này của anh ta nhìn sang, Quý Minh Châu đang rúc vào trong lồng ng/ực của Giang Tịch, hai người giống như một đôi quần cư gấu bắc cực, gắt gao ở cùng nhau.
Tất nhiên mọi thứ là do anh ta mới vừa rồi đã thực hiện một thao tác thông minh nho nhỏ, tạo điều kiện để hai người có thêm một bước tiến đáng kể.
"is amazing, right?" (thật tuyệt vời phải không?)
Phi công nhìn hai người vẫn còn chưa nhúc nhích, giọng nói bắt đầu trở nên tự hào, dùng tiếng Anh giải thích về màn nhạc dạo vừa rồi.
Đây là hạng mục được đảm bảo an toàn và có tính khả thi cao mà bọn họ phối hợp thực hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!