"Có guốc gỗ mà………" Quý Minh Châu nhắc nhở anh.
"Chẳng lẽ cô còn muốn tôi ôm cô về phòng sao?"
"A?"
Giang Tịch khẽ hếch cằm về hướng suối nước nóng, "Guốc gỗ vẫn còn ở đó."
Anh không chờ Quý Minh Châu trả lời, lời ít mà ý nhiều bổ sung thêm.
"Một là dẫm lên chân tôi, hai là tôi ôm cô đi qua bên đó, cô chọn đi."
Nhưng cái này………
Mấy cái tư thế này thì muốn cô chọn như thế nào hả giời!
Hai người vừa mới rồi còn… Còn như vậy!
Quý Minh Châu bị anh ôm lấy vòng eo, thuận mắt liền nhìn len lén khóe miệng Giang Tịch.
Nơi đó vẫn còn nhàn nhạt màu son môi cô.
Buổi sáng cô có thoa lên một ít son khá nữ tính, chúng là sự kết hợp hoàn giữa hồng đậm và hồng đào.
Thủy nộn sắc xuân b
-ắn ra bốn phía.
Cứ như vậy mà nhẹ nhàng khắc lên khóe môi Giang Tịch.
"Đã chọn được chưa?" Giang Tịch đạm nhiên lên tiếng, đánh gãy sự thất thần của Quý Minh Châu.
……… Chọn?
Cô không nghĩ sẽ chọn cái nào cả.
Quý Minh Châu hiện tại chỉ cảm thấy bên môi như bôi phải ớt mala Ấn Độ, nóng đến bỏng rát.
Cô hoàn toàn không thể trả lời bình thường.
Quý Minh Châu, mau khôi phục lại tinh thần đi!
Nàng âm thầm cổ vũ chính mình, "Tôi cũng có thể tự mình đi quá được, vừa rồi chỉ là…… Sai lầm!"
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, Quý Minh Châu đã hối hận.
Bởi vì ngâm suối nước nóng khá lâu, về sau lại trải qua một trận kinh hồn nên lúc này giọng nói cô thập phần mềm mại kiều nhu, mị hoặc có thể bấm ra nước, giống như làm nũng với người yêu.
Từ từ ――
Có, đánh, mới, là, yêu!
Sao tự dưng trong đầu cô lại nhảy ra mấy từ này nhỉ?!
Quý Minh Châu vừa mới dứt lời đã cảm thấy cái ôm phía sau thắt lưng khẽ dùng lực, hai chân cũng bị người đó nhấc lên.
Giây tiếp theo, Giang Tịch nhẹ nhàng bế cô lên.
Anh căn bản không cho cô bất cứ cơ hội nào để phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!