Chương 21: (Vô Đề)

Cứ như vậy ―― Quý Minh Châu cơ hồ cho rằng bản thân bị hoa mắt mất rồi.

Nhưng cô vẫn chắc chắn rằng đã nhìn thấy vỏ chai thuốc này ở đâu rồi.

Nghĩ đến đây, cô vô thức nhìn chằm chằm hướng hành lang, tầm mắt dừng lại ngay trước cửa phòng mình.

Không có vấn đề gì, đóng rất kín, tình trạng giống hệt trước khi cô rời đi, không giống như bị trộm hay cũng không có dấu vết rình coi.

Nhưng nếu nói là không có dấu vết, vậy thì mỗi ngày cô hành hạ mấy con gà, Giang Tịch kỳ thật…… Đều có thể nhìn thấy được hết sao?

Cũng không biết tại sao lại bị thấy được, lúc đầu mua mấy chú gà kia cũng không phải xuất phát từ niềm yêu thích mua sắm, nói cách khác chúng nó đến với cô từ nhiều nguồn khác nhau.

―― Chỉ là thuần túy dọn hành lý nên mới ngẫu nhiên thấy được. Thời điểm bắt gặp lại phát hiện mấy con gà nhìn khá giống anh.

Quý Minh Châu trái lo phải nghĩ một lát, cảm thấy Giang Tịch hẳn sẽ không thần thông quảng đại như vậy đâu.

Anh là một đại nam nhân, tâm tư sẽ không loanh quanh lòng vòng đã vậy còn tinh tế đến thế được.

Quý Minh Châu nghĩ, lại cúi đầu nhìn chai thuốc trong tay.

Giang Tịch đặc biệt mua cho cô cái này, là size mini có thể mang theo bên mình, tuy rằng kiểu dáng đóng gói cũng xem như hợp, nhưng không biết có phải thiết kế để phục vụ cho thị hiếu của các cô gái hay không mà lại phá lệ đáng yêu thế này.

Càng miễn bàn tới mới vừa rồi, bộ dạng Giang Tịch đưa cái túi hồng nhạt kia cho cô.

Đây là anh tự mình đi mua ư?

Quý Minh Châu không muốn bôi thuốc kỳ thật cũng có nguyên nhân. Thứ nhất là vì mùi của nó cứ phảng phất quanh quẩn cả đêm, đệm chăn tất cả đều là mùi của cái thuốc này, cái thứ hai là vì cô cảm thấy bản thân cũng không thực sự có vết thương, cũng không hề trầy da, cho dù thoa tới thoa lui cũng không có tác dụng gì.

Giang Tịch có lẽ cho rằng cô không thích thuốc kia cho nên mới không muốn bôi?

Cô không đau, nhưng mà ――

Quý Minh Châu cứ cầm chai thuốc trên tay như vậy, chỉ cảm thấy chỉ vì nó mà cô hao tổn tâm trí quá nhiều.

Trong lúc cô ở bên này còn đang mải suy nghĩ thì Giang Tịch đã thay quần áo, chậm rãi đi sang bên này.

Anh vào nhà bếp mở cửa tủ lạnh lấy bình nước đổ ra ly, không nhanh không chậm uống hết.

Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch từ trong phòng đi ra, tầm mắt tựa như sợi dây thừng gắt gao mà khóa trụ lấy bóng hình anh.

Ánh mắt giống như radar, dị thường rõ ràng, khiến cho người khác khó lòng mà bỏ qua được.

Giang Tịch lười nhác dựa bên cạnh bàn bếp, rũ mắt nhìn Quý Minh Châu bày ra bộ dáng như vậy, chậm rãi nói, "Họ có nói qua thuốc này phải bôi một ngày ba lần."

Cô lại không phải muốn dò hỏi cái này, Quý Minh Châu chỉ đơn thuần muốn nhìn bộ dạng Giang Tịch ưu nhã uống nước, kinh ngạc chính mình đã rất lâu rồi không có chạm vào rượu. (bả xỏ qua chiện uống rịu lẹ thấy ớn ^o^)

Lần trước uống có lẽ là tiệc rượu trăng tròn ở Tống gia.

Một khi có ý tưởng gì đó đi qua não, liền dần dần đốc thúc hành động của bản thân.

"…… Cái này thì tôi biết rồi." Quý Minh Châu do dự nói, "Chỉ là hiện tại bôi thuốc khẳng định mùi sẽ rất nồng, đợi chút đã ăn cơm rồi, anh không ngại sao?"

Đang ăn cơm mà phải ngửi thấy mùi thuốc thế này khá mất hứng.

"Sẽ không." Giang Tịch dứt khoát trả lời.

Anh uống nước xong liền yên lặng dựa vào cây cột giám sát cô, sau khi nhìn chằm chằm cô bôi thuốc xong, lúc này mới vén tay áo lên thu thập mọi thứ một phen.

Quý Minh Châu học thủ thuật đêm đó của Giang Tịch, tự lực cánh sinh mà xoa thuốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!