Quý Minh Châu ngưng thần nhìn màn hình trong chốc lát.
Cho nên theo như lời nói của Giang Tịch thì chính là đã cùng Triệu Lan………?
Quý Minh Châu ổn định lại tâm trí, không nhanh không chậm tiếp tục quay, nhưng chỉ một lát sau trong đầu lại nhảy ra rất nhiều hình ảnh.
Hai người đang nói chuyện về cái gì, hoặc là có thể bàn bạc về dự án gì đó chăng?
Là về dấu son môi lúc trước, hay vẫn là nội dung cụ thể lần phỏng vấn hợp tác?
Nhớ đến lời nói lúc trước của Liên Đường với mình, có liên quan tới chuyện cũ của Triệu Lan, nào là an tĩnh ngoan ngoãn, mọi thứ đều rất chi tiết, thông qua việc này lại càng hiện lên rõ ràng.
Trước đây Quý Minh Châu chỉ cần một cái liếc mắt khi còn ở bên ngoài văn phòng đã có thể nhìn ra, bên trong Triệu Lan che lấp không được mấy cái tâm tư nho nhỏ đó.
Giang Tịch người này, là trong lòng không rõ, hay là đang giả vờ không rõ?
Quý Minh Châu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy giờ phút này chính mình có thể so với người khổng lồ xanh. (ý chỉ đội mũ xanh – cắm sừng đấy ạ!)
Cô lập tức đóng phụ kiện lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Tịch ―― hừ! muốn cho cô đội nón xanh sao, Giang Tịch đừng có nằm mơ!
Nhưng khác với dự đoán trước đó là sau khi Quý Minh Châu gọi, tiếng chuông vang lên không quá lâu, người bên kia đã nhanh chóng nhấc máy.
Cô cúi đầu lắng nghe, muốn tìm ra khoảnh khắc Giang Tịch có thể sẽ lơ đãng mà để truyền đến giọng nữ. Nhưng chờ mãi chờ mãi, mãi cho đến khi Giang Tịch ở đầu bên kia lên tiếng, "Làm sao vậy?"
Thanh âm trầm thấp, nghe không ra chút chột dạ dị thường nào.
Quý Minh Châu hắng hắng giọng nói, "Anh đang ở đâu đấy Giang Tịch?"
"Thành Bắc."
Hay thật, vẫn còn ở thành Bắc cơ đấy.
Nói cách khác mọi chuyện vừa xảy ra, toàn bộ đều không phải ảo giác!
"Bây giờ anh đang làm gì?"
"Không làm gì cả."
Ai ―― sao lại không giống với suy nghĩ của bản thân vậy nè.
"Vậy thì khi nào anh trở về?" Sau khi Quý Minh Châu thốt ra, mới kinh ngạc về khả năng miệng nhanh hơn não của bản thân, lập tức thêm vào lời giải thích, "Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi."
Thường khi loại này vấn đề này được tung ra, có hơn phân nửa con trai sẽ đồng ý, "Tôi còn có việc bận, đã khuya, hoặc là sẽ không trở về."
Quý Minh Châu đang chờ mấy mẫu câu này xuất hiện thì microphone đầu bên kia lại truyền đến giọng nói.
"Muốn tôi về nhanh một chút sao?" Giang Tịch đồng ý, " Được rồi. Chờ tôi."
"……"
Từ từ ――
Giang Tịch có phải đang hiểu lầm cái gì đó rồi hay không?
Cô có muốn anh nhanh về nhà?
Cô đâu có ý đó đâu?!
Quý Minh Châu cúp điện thoại trước, dứt khoát không quay video cũng không chụp ảnh gì nữa, cũng không đi đường vòng mà trực tiếp xác định sẽ quay về địa điểm xuất phát của tuyến xe buýt ngắm cảnh này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!