"Tôi đâu có lộn xộn."
Có lẽ câu kia anh nói có không ít sự uy hiếp nên giọng nói cô bây giờ phá lệ nhỏ hơn rất nhiều.
Vốn dĩ muốn dựa vào câu nói này để tiện đà rụt chân lại nhưng lại không thành.
Cả phòng được bao phủ bởi ánh đèn vàng nhàn nhạt nên Giang Tịch liền tiện tay bật thêm đèn để nhìn kĩ vết thương.
Trong phút chốc, cả căn phòng đều sáng bừng. Khi này mới chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người đang rất gần.
Tay Giang Tịch ở phía dưới vẫn đang tiếp tục xoay xoay ấn ấn cổ chân cô: "Đau ở đây sao?"
"Ừ" Cổ chân bị người khác nắm có chút không quen, khiến cả người cô không tự chủ mà hơi run run, sau đó mới chậm rãi bổ sung, "Kỳ thật thời điểm mới xoay còn có chút đau đau, còn bây giờ chỉ hơi râm ran một chút thôi, anh hiểu ý tôi chứ?"
Sau khi nói vậy, cô bổ sung thêm, "Hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu."
Giang Tịch nghe vậy nhưng vẫn duy trì trầm mặc không nói, duy chỉ có động tác tay là không ngừng, tiếp tục cầm chai thuốc phun trị thương xịt trực tiếp vào vết thương, tay còn lại cầm miếng bông lau lau bên ngoài.
Phỏng chừng Giang Tịch cũng mới vừa tắm xong, tóc anh vẫn còn hơi ướt dán trên trán.
Quần áo trên người cũng là quần áo đơn giản mặc ở nhà. Đã vậy anh còn dựa rất gần vào người cô nên cô thậm chí có thể ngửi được hương bồ kết với hương gỗ tuyết tùng mát lạnh hoà quyện vào nhau trên người anh.
Ánh đèn nhẹ nhàng hắt lên một nửa sườn mặt toát lên nét dịu dàng.
Tuy giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng dáng vẻ cúi đầu an tĩnh xoa thuốc, thoạt nhìn cũng có thể thấy vẻ ôn nhu khó phát hiện ra.
Mặt người dạ thú.
Lông mi còn dài hơn so với nữ nhân bình thường.
"Tôi nhìn đáng sợ như vậy sao?"
Giang Tịch lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
"Hả?" Quý Minh Châu không hiểu rõ ý tứ của anh lắm.
"Nếu không thì cô run cái gì."
Giang Tịch chậm rãi ngước mắt, nhìn cô rồi lại cúi đầu.
"….."
Tôi đâu có run.
Tôi đang ngứa đấy anh có hiểu không???
"…. Tôi chỉ hơi ngứa chút thôi! Cái này cũng bình thường mà phải không?" Quý Minh Châu ngước mắt nhìn anh, lên tiếng đề nghị, "Nếu tôi xoa thuốc cho anh như vậy, anh bảo đảm sẽ không nhúc nhích sao?"
Cô tưởng tượng đến cảnh đó, đột nhiên thấy vui vui.
Không cần phải bôi thuốc, cô chỉ cần có cơ hội cũng sẽ khiến cho tên này ân hận đến cuối đời!
Giang Tịch không mặn không nhạt liếc nhìn cô, "Trong phòng tắm có lót thảm, làm sao cô có thể trượt chân được hay vậy?"
Trong phòng có lót thảm, nhưng ai quy định trong phòng có lót thảm sẽ không ngã chứ!!!
Quý Minh Châu muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chân mình vẫn còn trong tay anh, lỡ anh tập kích cô thì sao?
Bất quá —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!