Quý Minh Châu nhìn vào mắt người đằng trước, cố gắng dựa vào trí nhớ ít ỏi của mình: "Trợ lý Ứng?"
Người nọ lên tiếng, "Vâng là tôi đây Quý tiểu thư, Giang tổng gọi tôi xuống đón cô lên."
Trong lòng Quý Minh Châu thầm suy đoán, hoá ra ngày họp mặt đó, người thì thầm với giám đốc quả thật là anh ta.
Trước đây, sau khi cô cùng Giang Tịch về nước, lần đầu tiên hai người gặp mặt là lúc Giang Tịch vừa quay về từ Giang thị, vì đúng lúc có chuyện quan trọng cần phải xứ lý nên phải mang theo một người trợ lý.
Nếu không phải hôm nay bị bỏ ở đây một mình thì có lẽ Quý Minh Châu sẽ không hề nhớ ra mình cũng đã từng gặp qua vị nhân sĩ này.
Việc này tạm thời không đề cập đến, bất ngờ trong đầu nảy ra một sự kiện khác —
Quý Minh Châu đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó cô đi ra khỏi khách sạn, không hề đi xuống gara mà trực tiếp băng qua đại sảnh để ra bên ngoài rồi cùng Liên Đường trực tiếp đến hội sở.
Rồi sau đó Giang Tịch gọi điện thoại đến, hỏi cô đang ở đâu.
Lúc ấy cô cũng đã hỏi anh, có phải anh vẫn luôn chờ ở hoa an đình thành hay không, liền bị Giang Tịch lập tức phủ nhận, cô cũng không tiếp tục hỏi, lựa chọn tin tưởng chứ không nghi ngờ.
Hiện tại suy nghĩ lại, mọi thứ lại khác hoàn toàn với suy nghĩ trước đây của cô.
Ngay lúc đó Giang Tịch đang từng thề thốt phủ nhận, xong lại còn đột ngột lưu loát cúp điện thoạ của cô?!
—— "Quý tiểu thư —— đi theo tôi qua bên này, mời.
Quý Minh Châu vốn đang chìm vào trầm tư, chợt bị tiếng của trợ lý Ứng cắt ngang, cô khẽ đáp lời, trực tiếp đi theo.
……
Tập đoàn Giang thị tọa lạc trung tâm hành chính của Ngân thành, nối liền với đường cái của Lệ Xá tạo thành một hình thang khép kín.
Từ trước đến nay Quý Minh Châu chưa từng đến Giang thị, cô trực tiếp bị trợ lý Ứng lôi kéo qua quầy lễ tân đi đến thang máy thẳng lên tầng trên cùng.
Thân ảnh hai người vừa mới hoàn toàn đi vào bên trong thang máy, mấy vị nữ nhân ngồi trước bàn lễ tân liền chụm lại, khe khẽ thảo luận.
—— "Ai, người vừa cùng trợ lý Ứng đi lên là ai a?"
—— "Tôi không thấy rõ mặt, chỉ vội vàng liếc mắt một cái, thật sự xinh đẹp a."
—— "Là cô phóng viên gần đây nhất nói muốn đến phỏng vấn sao?"
—— "Chắc là không phải đâu, vị nữ MC kia cùng vị này hoàn toàn khác nhau, toàn là loại súp nhạt nhẽo lố bịch."
Mấy vị này thảo luận nửa ngày cũng không ra được nguyên nhân, dù sao Giang thị từ trước đến nay vẫn rất kín tiếng, đây cũng là lần đầu tiên các cô thấy có nữ nhân đi từ thang máy chuyên biệt lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất có văn phòng của Giang Tịch và của trợ lý đặc biệt, mà phòng họp cũng sẽ không ở tầng đó, không có tình huống gì quá đặc thù thì sẽ không có ai đi lên đó. Thảo luận tinh tế vừa kết thúc, không biết là ai đề cập đến hôn ước của Giang gia cùng Quý gia, mới vừa rồi Quý Minh Châu có đi ngang qua, dường như ở trong nháy mắt khả năng này được mọi người đồng tình, đề tài cũng theo đó mà nhanh chóng bùng nổ.
Thang máy chậm rãi đi lên, Quý Minh Châu nhìn chằm chằm con số nhảy không ngừng trên bảng điện tử, chậm rãi hỏi, "Trợ lý Ứng, lúc trước anh có đến hoa an đình thành phải không?"
Trợ lý Ứng khẽ gật đầu, "Đã từng, có một lần Giang tổng bảo tôi mang văn kiện qua đó, sau đó ở bên kia bàn về chuyện đàm phán hợp đồng."
Nghe được những lời này, tình thế nhất thời như đang quay cuồng thay đổi 360 độ.
Quý Minh Châu nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên cảm thấy Giang Tịch cũng thật đủ lươn lẹo.
Nói cách khác, ngày đó anh cũng ở hoa an đình thành bàn chuyện hợp đồng, đồng thời cũng đợi buổi tụ hội của cô xong, thuận đường kêu trợ lý Ứng đang đi đưa văn kiện tới giúp cô một phen?
Nhớ lại khi đó tiếng gió cùng tiếng còi xen lẫn, Giang Tịch hẳn đã đợi cô ở gara rất lâu.
Nói cách khác, đối phương đã thả một con bồ câu thật lớn và hiển nhiên con bồ câu đó hẳn là cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!