Quý Minh Châu cũng không biết mình khi nào tỉnh lại, mọi thứ hoàn toàn mơ hồ, cô chỉ cảm thấy "Trường gối đầu" bên cạnh đột ngột có độ ấm.
Cô cọ đầu lên trên, dùng đầu tựa vào và xoa nhẹ vài cái, phát hiện rằng so với tối hôm qua có xúc cảm hơn rất nhiều. Giống như có chút cứng rắn.
Vừa nghĩ, Quý Minh Châu còn lẩm bẩm vài câu, đại loại như là "Sao khác quá" "Gối đầu sao có thể cứng như vậy" "Ấm thật đấy".
Mí mắt Quý Minh Châu khẽ nhắm lại một lát, sau đó nằm nghiêng sang một bên mới mở mắt ra.
Trên nóc nhà, chiếc đèn treo bằng thủy tinh màu đen phát ra ánh sáng ảm đạm, mới sáng sớm cho nên bên ngoài vẫn còn mờ hơi sương.
Cô tùy ý mà cọ cọ, tầm mắt quay lại bên cạnh người, tập trung nhìn vào, trực tiếp sững sờ.
Mặt của Giang Tịch gần trong gang tấc.
So với thời điểm trước khi đi ngủ vào tối hôm qua lại còn gần hơn.
Gần đến nỗi cô có thể mơ hồ đếm được số lông mi trên mặt anh, vừa nhỏ vừa dài.
Làn da vẫn trắng trẻo như mọi khi có chút lạnh, giống như ngọc tinh xảo thanh khiết.
Kỳ thật đôi mắt Giang Tịch mới là thứ đẹp nhất, nó như có một sức hút vô hình, câu hồn đoạt phách người đối diện.
Thời điểm bình tĩnh liếc người khác thì làm cho họ có cảm giác sâu muôn vạn trượng.
Có người nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, đối với Giang Tịch lại có vẻ không hoàn toàn chính xác, có đôi khi ngay cả Quý Minh Châu cũng cảm thấy không thể nhìn anh trong một thời gian dài.
Quý Minh Châu ngây ngốc một lát, còn chưa kịp nghĩ thông suốt hai người vì sao dựa gần như vậy, thì giây tiếp theo người trước mặt chậm rãi mở mắt ra, hai tròng mắt đen sì trực tiếp vây lấy cô.
Chỉ cần nhìn một cái là vô cùng chuẩn xác.
Rõ ràng anh ấy không ngủ, đã tỉnh từ lâu rồi!
Quý Minh Châu vẫn cứ duy trì tư thế như lúc trước, thanh âm "Nha" nho nhỏ vang lên.
Bị Giang Tịch dọa như vậy, cô cũng nhất thời tỉnh táo lại, sau khi hoàn hồn về thì cảm xúc trên tay càng thêm chân thật.
Cô lúc này mới phát giác ra tay của mình hoàn toàn đặt trên người anh, gắt gao ôm chặt, không hề có một chút khoảng cách nào.
Quý Minh Châu dường như là có lửa đốt, vội vàng lấy tay về.
"……… Sao lại thế này?"
Cô vốn muốn hỏi, kết quả lời nói vừa ra khỏi miệng, cổ họng liền lập tức phản kháng.
Giọng nói khàn khàn không thôi, yết hầu cũng đau dữ dội.
Đến lúc này, cô vẫn còn đang suy nghĩ, Giang Tịch vừa rồi rốt cuộc là ngủ thật hay là giả ngủ.
Nếu là vế sau, như vậy là sau khi anh tỉnh lại hẳn là đã nhận thấy được sự tồn tại của cô, vậy mà cũng không thèm chào hỏi một cái, hơn nữa còn dọa cô nhảy dựng, như vậy là anh sai! Mà nếu là vế trước —— biết rõ ràng mà còn giả bộ hồ đồ, như vậy…… Vẫn là anh sai!
"Giang Tịch, anh đang chiếm tiện nghi của tôi đúng không!" Quý Minh Châu cũng không màng yết hầu đang dần đau đớn, trực tiếp hỏi lại.
Giang Tịch vẫn còn duy trì tư thế lúc trước, "Rốt cuộc thì ai đang chiếm ai?"
Vừa dứt lời, tầm mắt anh bình tĩnh dời về phía dưới.
Quý Minh Châu vốn đang muốn mở miệng, chiếu theo tầm mắt của Giang Tịch rơi xuống ——
Chân của cô vẫn còn đang gác ở trên đùi anh, kiêu ngạo đến cực điểm, giống y chang bạch tuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!