Thời gian quay trở lại thời điểm Gà con chưa ra đời.
Mặt trời đã lên cao ba sào, cùng với tiếng rèm cửa đột ngột bị vén tung ra vang lên trong phòng ngủ chính, Quý Minh Châu vẫn còn đang ngủ.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Cô uể oải xoay người lại, vùi mặt vào đệm giường.
Hôm qua là thứ sáu, Giang Tịch đã bao cả nhà hàng rồi đưa cô lên đ ỉnh ngọn tháp ở trung tâm thành phố Ngân, xem pháo hoa trong nhà hàng xoay.
Về nhà thì dĩ nhiên phải tận tình triền miên rồi. Trong lúc đang lăn lộn với Giang Tịch vào tối qua, anh lại lấy ra một món đồ ren màu đen kiểu mới, nằng nặc bắt cô đeo chiếc bờm tai mèo quyến rũ kia.
Quý Minh Châu đã bị chinh phạt đến mệt lử, không muốn làm theo ý của người đàn ông xấu xa kia, sống chết không đồng ý.
Hậu quả chính là mới sáng ra lại bị anh kéo đi làm một trận tình thú vào sáng sớm.
Sau đó, cô thực sự quá mệt mỏi, ngủ mê mệt đến tận bây giờ.
"Còn không dậy à?" Giang Tịch cúi người xuống, gảy gảy hàng mi cong vút của cô, "Đã đến giờ cơm trưa rồi đấy."
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Thứ bảy rồi mà, em không muốn ăn, anh để em ngủ một tí."
Giang Tịch không đi ngay mà vén chăn ra, giơ tay phát một cái vào mông cô một tiếng rõ kêu, "Bữa sáng em đã không ăn, bữa trưa cũng không muốn ăn?"
Quý Minh Châu ôm lấy mông mình, âm thầm suy nghĩ lúc nào phải tét mông lại, cô trả lời qua loa: "Không ăn."
Sau đó, cô nhắm nghiền mắt làu bàu: "Cũng không biết tên nào hại em thành ra như này, chỉ là không tiện nói ra thôi."
Giang Tịch nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiều diễm của cô, "Thực ra anh không ngại làm như thế một lần nữa với em đâu."
Quý Minh Châu nhấc chân định đạp anh thì bị anh nhanh nhảu bắt được, sau đó anh nghiêng đầu sang, dứt khoát hôn một cái lên mắt cá chân của cô.
"Được rồi, ngoan nào, mau dậy ăn cơm thôi."
...
Tắm xong Quý Minh Châu mới tỉnh táo lại phần nào.
Vì hôm nay là cuối tuần, hai người đều không có việc gì làm, cũng rảnh rang, vì thế Giang Tịch đích thân vào bếp, làm cả một bàn ăn đầy ắp.
Quý Minh Châu chống khuỷu tay xuống bàn, chống tay lên mặt nhìn về phía anh. Gương mặt bình thản của người đàn ông trẻ tựa ngọc tạc, được ánh đèn ấm áp trong phòng bếp làm nền.
Hàng mi dài của anh hơi rũ xuống, anh đang múc canh cho cô.
Quý Minh Châu rất ưa giở mấy trò vặt ở dưới bàn ăn. Cô đá dép lê ra, mũi chân men theo mặt đùi trong của anh, chậm rãi lướt lên trên.
Giang Tịch ngước mắt nhìn Quý Minh Châu một cái.
Sau khi bình tĩnh đưa bát canh cho cô, anh mới nói: "Nếu em muốn ở ngay trên bàn ăn, đợi lát nữa ăn xong chúng ta bắt đầu luôn."
Quý Minh Châu suýt chút nữa bị sặc cạnh, cô bình tĩnh hừ một tiếng, "Khốn nạn vẫn hoàn khốn nạn, nghĩ đến chuyện gì cũng đều muốn lăn."
Giang Tịch thản nhiên mỉm cười, "Giang phu nhân, chẳng lẽ không phải em chủ động trước sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!