Chương 105: Ngoại truyện 9: Quý Thiếu Ngôn x Thích Nhan

Sau khi về nước, ngoài Yoga ra Liễu Khê toàn làm những việc nhàn nhã thanh tịnh.

Sườn núi bên khu Thành Nam, bà đã đi leo thử, thỉnh thoảng có thời gian bà còn làm mấy công việc nghệ thuật như cắm hoa, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.

-

--ĐỌC FULL TẠI ---

Trước đây, sức khỏe của bà vẫn luôn không tốt lắm, nhưng sau khi tĩnh dưỡng ở thị trấn nhỏ tại Thụy Sĩ, cộng thêm tác động của Yoga, kết hợp với bài tập tản bộ mỗi ngày, bây giờ trạng thái tinh thần của Liễu Khê rất sảng khoái.

Chỉ là thỉnh thoảng trí nhớ không tốt. Nghe bố mình nói, năm nào đó não bộ của bà chịu tổn thương, mất đi tất cả những ký ức trước kia. Trong khi di chứng biến chứng mà bà vẫn có thể khỏe mạnh như thế này, đây cũng được coi là một kỳ tích lớn rồi.

Quả thực trong lòng bà có thể cảm nhận được một nơi khuyết thiếu ở sâu trong thâm tâm mình. Cho dù người xung quanh có thân cận như nào đi chăng nữa, bà cũng đều né tránh theo bản năng.

Vì thế người thân trong gia đình cũng không can dự quá nhiều vào cuộc sống sau này của bà. Người sống một đời, có thể bình an ở lại trên thế gian này đã là một sự may mắn lớn lao rồi.

Trước đây họ còn sắp xếp giới thiệu bạn trai cho bà, nhưng Liễu Khê không có lòng dạ, trong lòng bài xích rất mạnh, lần nào cũng chỉ ăn một hai bữa cơm rồi chấm dứt mà chẳng có lí do.

Lâu dần, nhà họ Liễu cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Lần này về nước, thực ra bà theo ông bà cụ Liễu về nước thăm người thân, tìm một khởi đầu khác cho cuộc sống mới.

-

--ĐỌC FULL TẠI ---

Những ngày tháng êm đềm cũng trôi qua từ khi nào chẳng hay.

Chỉ có một ngày nổi bật duy nhất là bị một người đàn ông xa lạ túm chặt tay, sống chết không chịu buông ra.

Dưới một số phản ứng kích thích mạnh và sự kháng cự không muốn tiếp xúc với người xa lạ, bà hiếm khi tiếp xúc da thịt với người khác.

Trước đó Quý Minh Châu là một ngoại lệ, có lẽ là do cô gái xinh đẹp, người thơm phức nên trong lòng Liễu Khê rất thích cô bé.

Mà ngày hôm đó, khi bị người đàn ông kéo lại, ấy vậy mà bà không lập tức hất tay ra theo phản xạ.

Nhưng gác cảnh tượng không thể tin nổi kia lại, ngày hôm đó bà tốt bụng che ô cho người đàn ông kia, kết quả dẫn tới việc ông ta càng trở nên kích động mà tra hỏi bà.

"Mấy năm nay em đã đi đâu?"

"Em sống có tốt không?"

"Nhan Nhan, anh rất nhớ em."

Bà liên tục nhấn mạnh rằng mình không quen biết ông ta cũng không phải là Nhan Nhan. Nhưng đối phương vẫn sống chết không chịu bỏ đi, khăng khăng nói là tại ông ta không tốt nên đã đánh mất bà.

Khung cảnh ngày hôm đó dù đường đột và hoang mang, nhưng khi nghĩ lại, lại khiến trái tim người ta đâm ra mê loạn, thi thoảng lại quặn thắt.

Mưa dần dần đổ xuống, khiến xung quanh trở nên mông lung.

Liễu Khê mím môi, "Thưa anh, anh thật sự nhầm người rồi, tên của tôi là Liễu Khê, nếu không tin, anh có thể xem chứng minh thư của tôi."

"Còn nữa, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Đối phương liếc thoáng qua một cái, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.

Người đàn ông cao lớn đắm chìm trong bóng tối tĩnh mịch, hạt mưa xối ướt quần áo của ông. Ông vẫn không phát giác ra, cứ lặng lẽ nhìn bà như thế, đôi mắt đen tuyền, giọng nói rất trầm.

"Vợ ơi, em quên mất anh rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!