Sắc mặt Lâm Phi Phồn vẫn như thường, bình tĩnh nói: Một đàn anh.
Cố Dư Nhiên nhìn cậu, hỏi tiếp:
"Hai người thường xuyên liên hệ?"
Thỉnh thoảng thôi.
"Cậu và hắn rất thân?"
"Hắn chỉ là đàn anh của tôi."
Cậu thích hắn?
Nghe được lời này, Lâm Phi Phồn nhíu mày, trầm mặc nhìn Cố Dư Nhiên.
Sắc mặt Cố Dư Nhiên lập tức trở nên khó coi:
"Tại sao không trả lời? Bị tôi nói trúng rồi?"
Lâm Phi Phồn lạnh mắt đảo qua:
"Cố Dư Nhiên, cậu tốt nhất một vừa hai phải thôi."
Nói xong liền muốn đi vào phòng khách.
Cố Dư Nhiên đột nhiên nắm chặt cánh tay cậu, túm người vào trong lòng, cố chấp nói:
"Cậu còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi!"
Lâm Phi Phồn lạnh lùng nói:
"Tôi thích cái người bệnh tâm thần là cậu đấy."
Trái tim Cố Dư Nhiên run lên mãnh liệt, ng.ự. c phập phồng rõ ràng:
"Cậu...... Cậu lặp lại lần nữa, tôi muốn nghe."
Lâm Phi Phồn giương mắt, nhìn hắn:
"Tôi lặp lại lần nữa, cậu sẽ tin sao?"
Tuy rằng ngữ khí và sắc mặt Lâm Phi Phồn vẫn giống như ngày thường, nhưng Cố Dư Nhiên biết, cậu đang tức giận,
Tại sao lại tức giận, Cố Dư Nhiên cũng biết.
Cổ lạnh lẽo trong lòng biến mất hơn phân nửa, Cố Dư Nhiên vội vàng xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi sai rồi."
Chân mày Lâm Phi Phồn mới vừa giãn ra, Cố Dư Nhiên đột nhiên nói:
"Nhưng cậu nói chuyện điện thoại với người khác lâu như vậy, đây là cậu không đúng......"
Lâm Phi Phồn tức đến mức thiếu chút nữa cầm điện thoại nhét vào miệng hắn.
Cậu phát hiện, ở phương diện nhận sai này, Cố Dư Nhiên giống bạn gái cũ của Chu Khải y như đúc, mặc dù làm sai nhưng cứ khẳng định là do người khác sai.
Lúc ấy vừa mới khai giảng, Lâm Phi Phồn nghe thấy Chu Khải gọi video với bạn gái cũ, cô ấy cũng không chịu nhận sai như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!