Tống Doanh và Yến Thừa Chu trở về Nam Thành, ở đó anh có một căn biệt thự sân vườn.
Tro cốt của Yến Bảo được Tống Doanh và Yến Thừa Chu chôn ở vườn hoa sau nhà.
Trước đó, Tống Doanh đã chọn vài mẫu áo cưới và những chiếc áo cưới đó đã được giao tới nhà.
Mấy ngày nữa, Tống Doanh và Yến Thừa Chu định chụp ảnh cưới.
Mà người chụp ảnh giúp họ chính là Minh Tinh.
Gần đây cơ thể của Tống Doanh càng ngày càng suy yếu, không muốn ăn, nuốt khó khăn, thân hình cực kỳ gầy gò.
Buổi chiều trước ngày chụp ảnh cưới, Tống Doanh ngủ rất lâu.
Sau khi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu ngủ, tới hơn bốn giờ chiều.
Cô bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Lúc Tống Doanh mở mắt ra, ngoài trời âm u, mây đen bao trùm, mưa như thác đổ.
Cô quay mặt ra nhìn bên ngoài, kinh ngạc đến ngây người.
Cũng không biết vì sao, trong đầu Tống Doanh đột nhiên hiện lên ngày cô và Yến Thừa Chu chia tay, rõ ràng là ngày nắng nóng, mặt trời trên đỉnh cao, nóng hầm hập khó chịu nhưng lúc cô về nhà sau lớp học múa thì trời bắt đầu mưa.
Cô đội mưa đi về, sau khi lên lầu không về nhà mình mà chạy thẳng sang nhà đối diện đập cửa.
Nhưng cô gõ cửa rất lâu cũng chẳng có ai mở cửa cho cô.
Tống Doanh đành phải về nhà lấy chìa khóa dự phòng Yến Thừa Chu để ở nhà cô sang mở cửa nhà anh.
Cô vào nhà gọi tên Yến Thừa Chu: "Anh Thừa Chu? Anh Thừa Chu ơi?"
Không ai trả lời.
Cô tìm hết mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Anh không ở đây.
Cuối cùng, cô nhìn thấy con mèo cam co ro một góc trong thùng giấy ở trong phòng của anh, trốn mãi không ra ngoài.
Dường như nó cảm thấy trong thùng giấy an toàn hơn.
Mà bên cạnh thùng giấy chứa con mèo có một bức thư được gấp lại gọn gàng.
Tống Doanh mở thư ra, là thư mà Yến Thừa Chu để lại cho cô.
Trong thư anh nói: "Biết thế nào em cũng tìm đến nên anh mới để con mèo ở trong nhà."
"Đồ ngốc, đừng buồn nhé, sau này chúng ta sẽ gặp lại."
"Cuối tháng này căn nhà sẽ được cho thuê. Từ giờ đến lúc đó em vẫn có thể đến đây mỗi ngày, nếu em cảm thấy chán quá thì có thể tìm mấy tờ giấy nhớ anh đã giấu trong mọi ngóc ngách của căn nhà. Tìm được sẽ thưởng quà cho em."
"Xin lỗi em vì không thể nấu cơm cho em sau buổi học thêm nữa, nhưng anh không ở đây thì em cũng phải ăn uống đầy đủ, học tập cho tốt, hiểu chưa?"
"Doanh Doanh, anh sẽ nhớ em lắm."
Những mẩu giấy nhớ anh giấu trong nhà đều bị cô tìm ra, tổng cộng có tám cái.
Trên mỗi tờ đều có một chữ, cuối cùng ghép lại thành câu: mỗi năm như ý, ngày ngày bình an.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!