Chương 7: (Vô Đề)

Tống Doanh ra viện, không điều trị bằng cách hóa trị nữa, từ nay về sau chủ yếu chữa trị bằng thuốc và đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.

Hai năm sau, cô phẫu thuật lần hai.

Thời gian trôi qua, cơ thể của cô yếu hơn trước đây rất nhiều.

Nhưng cũng may có Yến Thừa Chu luôn bên cạnh, tâm thái của Tống Doanh luôn ổn định.

Về chuyện cô mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, Tống Doanh và Yến Thừa Chu cũng đã thoát khỏi sự oán hận, phẫn nộ, không thể tin được và các loại tâm trạng khác lúc đầu.

Rất nhiều đêm khuya, hai người ôm nhau nằm trên giường thủ thỉ tâm sự, nói về quá khứ, cuộc sống hiện tại và cả tương lai một ngày cô không còn.

Họ dần dần chấp nhận sự thật và bình tĩnh đối mặt với cái chết đang tiếp cận cô từng ngày.

Yến Thừa Cu giành lại công ty thuộc về mẹ từ tay Hạ Duệ Sơn, mấy năm nay anh vẫn luôn ẩn nhẫn nhìn, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, khiến Hạ Duệ Sơn dần dần buông lỏng cảnh giác với anh, không đề phòng trong lòng nữa, với lại bởi vì tài năng thực sự xuất sắc của anh, Hạ Duệ Sơn đã nuôi anh như người nối nghiệp của Hạ gia.

Mà bây giờ Hạ Duệ Sơn muốn anh đính hôn với con út của nhà họ Minh, dự định để Hạ gia và Minh gia tiến hành một cuộc hôn nhân thương nghiệp, liên minh mạnh mẽ.

Yến Thừa Chu âm thầm điều tra Minh Tinh, biết được cô con gái út nhà họ Minh có mối quan hệ không tốt với bố của cô ta.

Anh chắc chắn đối phương ghét liên hôn với anh thế là vạch ra một kế hoạch trong đầu.

Sau bữa tối, Yến Thừa Chu ôm Tống Doanh về phòng nghỉ ngơi.

Chuyện Hạ Duệ Sơn muốn anh và Minh Tinh đính hôn, Yến Thừa Chu không giấu diếm Tống Doanh, anh đã nói với cô từ lâu.

Lúc này anh dịu dàng nói với cô: "Doanh Doanh, sau khi về nước anh sẽ giả bộ đính hôn với bên kia nhưng anh thực sự không muốn đính hôn với cô ta, nên em đừng lo lắng về chuyện này."

Tống Doanh cười nói: "Em biết, anh yên tâm, em tin tưởng anh."

Mấy năm nay Yến Thừa Chu sống như thế nào, trong lòng Tống Doanh rất rõ ràng.

Cô tin tưởng cách làm người của anh, cũng tin tưởng vào tình yêu của họ.

Mặc kệ anh có làm chuyện gì, cô đều sẽ ủng hộ anh vô điều kiện, tin tưởng ở anh.

"Anh xin lỗi." Anh lẩm bẩm: "Nửa tháng nữa có thể sẽ làm em tủi thân."

Tống Doanh nhẹ nhàng sờ trán anh, yếu ớt nói: "Sẽ không, anh đừng nói linh tinh nữa."

"Công ty của ông ngoại để lại cho bác gái, bị ông ta chiếm đoạt hơn hai mươi năm, Thừa Chu, anh nên lấy lại những gì vốn thuộc về mình."

Thực ra dù không có sự trợ lực của Minh Tinh thì dù sớm hay muộn Yến Thừa Chu cũng lấy lại được công ty, nhưng anh thực sự không muốn lãng phí cơ hội này.

Anh muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, cắt đứt mọi ràng buộc với nhà họ Hạ, sau đó toàn tâm toàn ý ở bên Tống Doanh.

Đến lúc đó không ai có thể có quyền quyết định chuyện anh hẹn hò với ai, kết hôn với ai.

"Doanh Doanh." Yến Thừa Chu ôm cô trong lòng, dịu dàng lẩm bẩm: "Chờ anh phân rõ giới hạn với Hạ gia, chúng ta kết hôn nhé."

Tống Doanh trầm ngâm mấy giây mới cười nhẹ đáp ứng: "Được."

Cô giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của anh.

Tống Doanh nghiêng người, hôn lên yết hầu của anh, sau đó hướng xuống xương quai xanh.

Yến Thừa Chu nâng cằm của cô lên, khẽ cắn bờ môi.

Vì cơ thể Tống Doanh yếu nên mỗi lần thân mật Yến Thừa Chu đều rất cẩn thận, sợ làm cô bị thương, cũng sợ cô chống đỡ không nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!