Từ quán cà phê đi ra, Yến Thừa Chu lên xe nhưng mãi không khởi động xe rời đi.
Anh cứ ngồi trong xe như người vô hồn, đôi mắt anh càng ngày càng đỏ.
Thật lâu sau, Yến Thừa Chu mới đưa tay lên xoa mặt, lòng bàn tay lập tức ẩm ướt.
…
Sau khi Tống Doanh tỉnh lại không thấy Yến Thừa Chu đâu, cô nghĩ anh bận công việc nên cũng không để ý.
Vừa rồi cô gặp ác mộng khiến cô bừng tỉnh, lúc này trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.
Tống Doanh tiến đến ngồi bên cạnh cửa sổ, cô chống cằm ngẩn người nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Đã năm ngày rồi mà vẫn chưa có kết quả.
Cô cảm thấy rất khó chụy.
Cầm điện thoại đặt trên bàn lên, cô muốn gọi điện hỏi chị quản lý nhưng lại vô cùng mâu thuẫn, sợ biết được kết quả, do dự hồi lâu cuối cùng lại đặt điện thoại xống.
Tống Doanh có hơi bồn chồn.
Mấy ngày nay cô luôn trong trạng thái này, nhưng ít nhất vẫn còn Yến Thừa Chu ở bên cạnh nên cô cảm hấy đỡ hơn.
Cuối cùng, Tống Doanh cầm điện thoại lên, cô muốn nói chuyện với Yến Thừa Chu.
Đang định nhắn wechat cho anh thì nghe thấy tiếng ô tô đi vào biệt thự.
Tống Doanh đứng dậy, đi đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài xem, sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
Sau khi mở cửa chính, cô đứng ở bên ngoài chờ anh vào.
Yến Thừa Chu mở cửa xe ra, cầm trong tay một bó hoa hồng kiều diễm ướt át xuống xe.
Lúc anh xoay người tiện thể đóng cửa xe lại, sải bước về phía Tống Doanh.
Tống Doanh cười nhỏ nhẹ bước lên hai bước, bị anh ôm ngang eo.
Ngay lập tức, Yến Thừa Chu đưa cô bó hoa.
Tống Doanh mỉm cười hỏi: "Anh ra ngoài mua hoa cho em sao?"
Yến Thừa Chu đáp lại: "Anh ra ngoài có chút chuyện, lúc về đi ngang qua tiệm hoa nên muốn mua tặng em một bó hoa."
Hai người vào trong nhà, Yến Thừa Chu đổi dép trước cửa, ân cần hỏi cô: "Lúc anh không ở nhà có đau dạ dày không?"
Tống Doanh đang cúi đầu ngửi mùi hương hoa hồng, nghe anh nói liền lắc đầu, gương mặt rạng rỡ trả lời anh: "Không có."
"Vậy thì tốt." Anh nhẹ nhàng thở phào.
Chuyện cô mắc bệnh ung thư, Yến Thừa Chu cũng không nhắc tới.
Buổi tối như thường lệ, anh xuống bếp nấu cơm cho cô, tất cả đều là những món ăn thanh đạm tốt cho dạ dày.
Tống Doanh cầm đũa nhìn đồ ăn trên bàn, giọng điệu thương lượng nói với Yến Thừa Chu: "Thừa Chu, lần sau anh nấu đậu hũ sốt cay cho em nhé? Em muốn ăn cái đó."
Yến Thừa Chu ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Dạ dày của em không chịu được đồ ăn cay."
Tống Doanh thở dài, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!