Chương 3: (Vô Đề)

Tống Doanh ngủ một giấc đến gần sáng.

Bốn giờ hơn, vì cơ thể khó chịu mà cô bị tỉnh giấc.

Tống Doanh ôm bụng đang đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra.

Trong phòng mờ tối, cô sờ mãi không thấy công tắc đèn ở đâu nên sờ s0ạng xuống giường, đi chân trần ra ngoài.

Tống Doanh dùng hết sức bình sinh đi xuống lầu, đến nơi đã đau gập cả người.

Vừa xuống lầu một, Yến Thừa Chu đang ngồi ở cửa sổ sát đất hút thuốc nhìn ra bên ngoài xuất thần, anh vội vàng dập tàn thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy bước nhanh về phía cô.

Một tay Tống Doanh vịn tường, tay kia ôm bụng, chỉ có thể nắm chặt quần áo.

"Doanh Doanh?" Yến Thừa Chu nhíu chặt lông mày, lo lắng hỏi: "Là đau dạ dày sao?"

Trên trán Tống Doanh rịn một tầng mồ hôi, ấn đường nhíu chặt, cô gật nhẹ đầu.

Yến Thừa Chu không nói hai lời, ôm ngang cô lên, sải bước đi đến bên ghế sô pha, đặt cô ngồi xuống.

Anh khum người trước ngăn tủ, kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp thuốc giảm đau từ bên trong ra, sau đó rót cho Tống Doanh một cốc nước ấm xong lúc này mới quay lại, ngồi bên cạnh cô.

Yến Thừa Chu dựa theo hướng dẫn lấy ra một viên thuốc đưa cho Tống Doanh, sau đó đặt cốc nước vào trong tay cô.

Anh nhìn cô uống thuốc xong lúc này mới đứng dậy đi lên lầu lấy dép cho cô.

Yến Thừa Chu đặt đôi dép xuống dưới chân Tống Doanh, cô nghe lời đi vào.

Qua một lát, cảm giác thiêu đốt trong dạ dày dần dần biến mất.

Tống Doanh đặt cốc nước xuống, cầm lấy vỉ thuốc ở trên bàn, quay qua hỏi Yến Thừa Chu: "Sao trong nhà anh lại có thuốc trị đau dạ dày? Dạ dày của anh có vấn đề sao?"

Yến Thừa Chu nhìn chằm chằm vào Tống Doanh, không biết có phải vì đau đớn vừa nãy hay không mà bây giờ sắc mặt cô tái nhợt như bị bệnh.

Anh lắc đầu, nói thật lòng: "Là chuẩn bị cho em."

Tống Doanh kinh ngạc mở to mắt, mông lung nói: "Hả?"

Yến Thừa Chu hít một hơi sâu, mỉm cười nói: "Mấy năm nay anh đều yên lặng chú ý tới em, biết rõ dạ dày em không tốt, lúc nào đau bụng cũng phải uống thuốc giảm đau."

Không chỉ như thế, anh hiểu rõ tất cả những kế hoạch trong mấy năm gần đây của cô, cũng xem phim cô đóng hàng nghìn lần.

Ca khúc chủ đề cô hát cho phim, anh nghe liên tục không ngừng.

Tạp chí cô chụp, mỗi một bản anh đều lưu lại.

Nhãn hiệu cô làm phát ngôn, anh đều mua rất nhiều.

Tất cả những gì liên quan đến cô, anh đều để ý tới.

Tống Doanh thụ sủng nhược kinh, cô không ngờ anh biết được dạ dày của cô không ổn.

"Dạ dày của em…" Yến Thừa Chu vừa muốn hỏi thì Tống Doanh cười cười nói với anh: "Bệnh cũ."

"Mỗi lần đau đều đau dữ vậy à?" Anh lại hỏi.

"Cũng không đến nông nỗi ấy," Tống Doanh như có điều suy nghĩ nói: "Nhưng gần đây đau nhiều hơn, có thể vì trong khoảng thời gian này bận rộn quay phim, không ăn cơm đúng bữa, tối qua vì phải quay trong tuyết nên bị ngấm gió lạnh, bởi vậy mới đột nhiên đau dạ dày."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!