Vừa dứt lời, một bóng dáng cao to đã xuất hiện
ngoài cửa.
Gương mặt Dung Lỗi không bị sứt sát gì, song dáng
đi thì có phần cứng đờ, không được linh hoạt. Bọn Trình Quang chắc mẩm trong
bụng hẳn anh vừa bị nện cho một trận, thành thử ai nấy đều cố nín cười đưa mắt
nhìn Cố Minh Châu rồi nháy lấy nháy để.
Cố Minh Châu vẫn thản nhiên ngồi ở đó như không có việc gì, chẳng hiểu tại sao
trong lòng Dung Lỗi thoáng có nỗi ấm ức.
Khi phát hiện ra cô và Phương Phi Trì lợi dụng Hữu Dung hòng "rửa tiền", lúc đó
anh hận lắm. Dù anh nói bóng nói gió thế nào đi chăng nữa cô cũng không chịu
thừa nhận, thế nên anh đau. Tự dưng không đâu lại bị đánh rồi bị nhốt ngoài cầu
thang, anh đã phải nhịn đau, lết xuống cầu thang, đâm ra anh giận.
Nhưng có gộp mọi chuyện lại thì cũng chẳng bằng được cái lúc anh hay tin cô bị
thương, anh đã lo đến thắt lòng.
Trong tình yêu cũng có luật "Quan châu phóng hỏa lại cấm dân đen thắp đèn"
chăng? Thà rằng bị cô hành hạ đến sống dở chết dở, chứ không đời nào muốn thấy
cô bị thương.
Khóe miệng anh hơi giật giật nhưng chẳng thốt được ra lời. Khép lại cánh cửa,
anh bước đến gần, đứng trước mặt cô, đoạn cúi đầu nhìn lom lom xuống mu bàn
chân sưng vù đỏ tấy của cô, hồi lâu sau, anh mới quạu quọ hỏi cô một câu: "Đau
không?"
Từ lúc bị thương đến giờ, sau màn giả đò tỉnh bơ cho người dưng xem, sang đến
cảnh tưng tưng trước mặt Phương Phi Trì rồi lại om sòm kể lể với Trình Quang,
lát sau đã liên minh với Lộ Hân Nam bày trò trả thù, dường như quá trình "bị
thương" đã trôi qua xa lắc xa lơ rồi. Vậy mà chỉ một câu "đau không?" của Dung
Lỗi đã mang lại cho cô cảm giác cay xè muộn màng nơi khóe mắt.
Đời người nhiều khi quá nhạt nhẽo vô vị, thế nên cô cứ hy vọng trong quãng đời
nhạt nhẽo dài đằng đẳng này sẽ tìm được một người thường xuyên mang lại cho cô
cảm giác yêu đời, chỉ nhờ vào một câu nói của anh.
Đối với cô, Dung Lỗi chính là con người ấy. Từ cái thời non trẻ cho đến ngày
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!