Kể từ
lúc bước chân vào bếp, ánh mắt của Kỷ Nam cứ đảo liên hồi làm Cố Minh Châu càng
thêm khẳng định chắc nịch, nhất định hai đứa này đã nói gì với Dung Lỗi rồi.
Đánh rắn phải đánh ở đốt thứ bảy, cô vừa đá động Dung Nham, con bé đã luống
cuống xin hàng, nhưng vẫn ậm à ậm ờ, không chịu nói cho trót.
Cố Minh Châu sốt hết cả ruột gan, cô trừng mắt, thì thào
hỏi: "Cô để lộ thông tin của Đá nhỏ cho Dung Nham biết rồi à? Hay cô đã nói với
Dung Lỗi rồi?!"
"Không, không, em chưa!" Kỷ Nam lắc đầu nguây nguẩy, "Hồi xưa Cố Yên từng dặn, nếu chưa
được sự đồng ý của chị, em không được phép để anh Hai biết chuyện Đá nhỏ, bằng không cô ấy sẵn sàng hạ độc anh Hai để đảm bảo bí
mật."
Tự biết thân biết phận mình khó lòng chịu được cực hình, thế nên thừa lúc Cố
Minh Châu đang mải thở phào, có phần lơ là cảnh giác, cô nàng liền quẳng cả giẻ
rửa bát ở đấy rồi chạy bán sống bán chết.
Dọn dẹp bếp núc gọn gàng xong xuôi, Cố Minh Châu ngồi tiếp chuyện hai bà mẹ một
chốc rồi chuyển hướng sang ông nội Dung Lỗi
- cũng là mục tiêu chính của ngày
hôm nay.
Ở sân sau, ông cụ đang bách bộ cho tiêu cơm, thấy Cố
Minh Châu đẩy cửa bước ra, ông liền quay lại mỉm cười hiền từ với cô.
"Dạo gần đây ông thấy mình già đi nhiều." Hai tay ông cụ chống hông, làm mấy
động tác thể dục "Thời gian trôi qua nhanh thật."
"Về già được sống trong bình yên thanh thản âu cũng là phúc, lắm người muốn mà
không được đấy ạ. Đời có quá nhiều chuyện khiến người ta phải phiền não. Nếu dư
dả về mặt thời gian, lại giữ được mình thư thái, có can đảm chấp nhận bản thân
đang già đi, đấy mới là hiếm ạ."
"Cái con bé này, khéo mồm khéo miệng thật."
"Ý ông nội đang chê cháu chỉ giỏi nói chứ không có thực tài phải không ạ?"
"Haha, ông nói vậy bao giờ? Con bé này đừng tưởng cài bẫy ông là dễ. Có khi nào
ông lại ra đề thử mày? Ông chẳng tạo điều kiện cho mày qua được ải thằng đích
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!