Chương 6: Ký ức duy nhất

Hôm trời rét căm căm mà Phương Phi Trì lại đóng

một bộ rất chi là đồng bóng, áo khoác lông chồn trắng phanh ngực, để lộ áo len

đen trễ cổ mặc trong, khoe nét gợi cảm nơi xương quai xanh. Lúc Cố Minh Châu

xuống lầu, bắt gặp cảnh tượng anh ta đứng dựa vào chiếc xe hơi hút thuốc, cái

dáng vẻ cúi đầu lơ đãng ấy gợn lên trong lòng Cố Minh Châu đôi điều áy náy.

Người ta vẫn bảo "Hận thay son trẻ chẳng gặp chàng

"*, đối với Cố Minh Châu mà nói, Phương Phi Trì cũng mang lại thứ cảm giác tương tự ấy. Nếu cô quen anh trước khi gặp Dung Lỗi, dễ chừng cô sẽ phải lòng anh chàng bảnh trai này. [* Một câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm của Trương Tịch, bản dịch: Lộc Bắc.] Có điều, câu"nếu như

"thường để nói về những việc chưa từng xảy ra. Cố Minh Châu nhoẻn cười ấm áp, giả sử cô chưa từng gặp Đá yêu của mình... đó quả là chuyện đáng sợ."Mỗi lần thấy em cười kiểu này là anh lại có linh cảm mình sắp gặp hạn." Phương

Phi Trì nhanh nhẹn xắt nhỏ miếng bít tết rồi đổi đĩa cho Cố Minh Châu, không

quên ánh mắt hấp háy đi kèm nụ cười phấn khích.

Phương Phi Trì chọn một nhà hàng tọa lạc ven sông có tường kính trông ra dòng

sông thơ mộng nhất thành phố. Nội thất trong nhà hàng được bài trí theo phong

cách riêng, âm nhạc du dương bay bổng dưới ánh đèn vàng, song lạ ở chỗ tối nay

khách khứa chỉ vỏn vẹn có hai người họ.

Cố Minh Châu vận áo len cổ lọ sát nách màu đen, tôn lên chiếc cằm thon thon

xinh xắn. Tóc tai vén gọn gàng, cổ tay mịn màng đeo chiếc vòng gam màu ấm sáng

bóng.

Nghe Phương Phi Trì nói vậy, cô liền lấy lại vẻ bình thản đồng thời nhoẻn miệng

cười rạng rỡ. Phương Phi Trì vội đưa tay chặn ngang ngực, mày cau lại, vẻ hốt

hoảng rất kịch: "Ơi hỡi nụ cười kia, làm ngả nghiêng cả một thành trì.

"Cố Minh Châu cúi đầu nở nụ cười đẹp miễn chê, tay vén gọn lọn tóc bên tai, cô nâng ly chạm nhẹ vào cốc anh,"Cảm ơn anh, Phi Trì. Mấy năm qua, em làm phiền

anh nhiều quá, mặc dù em công nhận mình chẳng nợ anh gì cả, nhưng em rất cảm

động trước tấm chân tình anh dành cho em. Cảm ơn anh.

"Nghe ngữ điệu khách sáo thận trọng của cô, nụ cười dần tắt trên gương mặt Phương Phi Trì. Anh ngả người, dựa lưng vào ghế, tạo một khoảng cách nhất định với người phụ nữ có khả năng làm nghiêng ngả thành trì kia. Bàn tay anh nâng ly rượu trên bàn, lắc nhẹ, khẽ hỏi:"Sao? Hôm nay là bữa

cơm cuối cùng đó hả?"

Cố Minh Châu gật đầu mạnh dạn quả quyết.

"Tán đổ hòn Đá nhà em rồi à?"

"Chưa," Cố Minh Châu cúi đầu cười,

"Anh ấy vẫn lúc gần lúc xa nhưng so với hồi trước thì đỡ hơn nhiều rồi. Hai hôm nay bận túi bụi đâm ra không có dịp gặp nhau, tối qua mới gọi điện xong." Câu kể lể nửa hờn dỗi nửa phấn khích của cô

như những hạt muối li ti rắc lên vết thương chưa liền miệng đang âm ỉ trong

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!