Chương 5: Đây là lần thứ hai có được giấc ngủ yên lành

Có men say trong người đâm ra Cố Minh Châu trở

nên nhu mì dễ bảo hơn thường ngày. Trong lúc Dung Lỗi lái xe thì cô lại nhìn

anh với đôi mắt không hề chớp, gương mặt gối lên cánh tay, người co lại như một

con thỏ đang nghiêng mình dựa vào thành ghế.

Dẫu anh vẫn vờ ngây ngô như không thấy, cái nhìn xa xăm hướng về màn đêm trải

dài như vô tận.

Cách đây không lâu, Dung Lỗi có mua một căn hộ chung cư gần Hữu Dung, nhiều hôm

tan làm về muộn anh thường tạt qua đó. Bụng bảo dạ đã gần một giờ sáng, bây giờ

đưa cô về đâu cũng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta, anh phân vân, thế rồi

quyết định đưa cô về căn hộ của mình, nghỉ tạm qua đêm.

Vừa bước chân vào cửa, Cố Minh Châu liền tỏ ý muốn đi tắm, trông có vẻ tỉnh táo

khác thường. Dung Lỗi bế bổng cô đưa vào phòng ngủ. Anh đặt cô nằm yên vị trên

giường, tấn mép chăn cẩn thận rồi giơ một ngón huơ huơ trước mặt: "Mấy đây?"

"Còn lâu em mới nói cho anh biết.

"Cố Minh Châu quay ngoắt mặt đi sau một hồi căng mắt nhìn, giọng điệu nghiêm túc ra trò. Dung Lỗi thở dài đoạn khom người choàng ôm cô. Anh thì thầm khe khẽ, khẽ đến nỗi không thể nghe được:"Ỉn ngố...

"Cố Minh Châu giữ rịt lấy anh không chịu buông ra, anh bèn nằm xuống, ôm trọn cả cô lẫn tấm chăn vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm."Em mệt..." Im lặng một lát, cô thở dài thườn thượt, giọng ảo não nói: Em mệt lắm...

Có lẽ bởi đêm đã về khuya, màn đêm cô tịch mà lại đẹp đến nao lòng, tiếng nói

của cô gợi lên trong anh một nỗi buồn xót xa chẳng biết phải làm gì hay nói gì.

Anh siết chặt vòng tay, vừa vỗ về vừa an ủi,

"Được rồi... ngoan nào, mau ngủ đi."

Cố Minh Châu hậm hực dụi vào người anh: "Anh thì biết cái gì..."

"Sáu năm qua em luôn đợi anh... chưa bao giờ em hết yêu anh, chưa một lần... Em không thích Phương Phi Trì, chẳng thích tẹo nào... Em đợi anh về, em chỉ cần có anh, chỉ mình anh thôi," anh ôm ghì cơ thể đang vùi trong chăn của cô. Tiếng

nói thốt lên càng thêm phần rầu rĩ, "Đá ơi, đừng xa em..."

Trong bao hiu quạnh với màn đêm lạnh giá cô liêu, giọng nói mềm mại của người

con gái ấy giống như một bàn tay mảnh dẻ đang nắm chặt quả tim ai đó, dần dà

siết chặt nắm tay khiến trái tim vốn đã não nề vì thương tích của anh rách toạc

rướm máu.

Trong màn đêm buốt giá, ngọc mềm hương thoảng.

Càng nghe ỉn con trong lòng mình ấm ức giãi bày về những nhớ nhung trong suốt

sáu năm qua, Dung Lỗi càng trở nên trầm lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!