1. ANH YÊU EM
"Chúc mừng cả nhà! Cả mẹ lần con đều bình an!" Vừa chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô
y tá liền nói với toàn thế gia đình nhà họ Dung đã đứng chờ ngoài phòng phẫu
thuật từ rất lâu rồi. Theo sau cô là một y tá khác, trên tay ẵm đứa trẻ vừa mới
chào đời.
Người lớn trong nhà tức thì đứng bật dậy, nhoáng cái đã xúm lại xem đứa trẻ bé
tí xíu đang nhăn nhó mặt mày, nằm gọn lỏn trong vòng tay cô y tá, ai nấy đều
tấm tắc khen ngợi. Hai bà mẹ kích động đến nỗi nắm chặt tay nhau mà nước mắt
lưng tròng
Dung Lỗi đứng đằng xa nhìn đứa nhỏ đang là tâm điểm của sự chú ý. Anh kéo tay
một bác sĩ sản khoa vừa mới ra khỏi phòng mổ, nôn nóng hỏi: "Vợ tôi đâu?"
Đã quá quen với cảnh này, vị bác sĩ luống tuổi mỉm cười trấn an anh:
"Bà Dung vẫn đang ngấm thuốc tê, chưa tỉnh. Chúng tôi đưa cháu đi tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ trao lại cho gia đình. Lát nữa chúng tôi sẽ đưa cháu vào phòng bệnh với mẹ cháu. Anh đừng sốt ruột, cả mẹ lẫn con đều bình an."
Mới nói đến đó, cánh cửa phòng mổ đã bật mở, sản phụ được đẩy ra ngoài, Dung
Lỗi vội rảo bước chạy lại. Anh thấy khuôn mặt trắng bệch lẫn vào màu ga giường
của Cố Minh Châu trên chiếc giường đấy. Khóe môi anh run lên vì xót xa. Lòng
bàn tay ấm áp của anh áp lên gương mặt cô, se sẽ gọi: "Vợ ơi...
"Nghe tiếng anh gọi, cô mở mắt, nhoẻn miệng cười yếu ớt. Bắt gặp nụ cười ấy, suýt thì nước mắt Dung Lỗi cũng tuôn ra theo nụ cười. Hai cô y tá đưa mắt nhìn nhau, bụng bảo dạ chưa từng gặp đôi nào như vợ chồng nhà này, cô vợ từ đầu chí cuối không hé răng than đau lấy nửa lời, còn ông chồng cũng chẳng cho được câu an ủi, bốn mắt nhìn nhau đăm đắm như không thể dứt ra được, chẳng hiểu nhìn cái gì?"Mẹ!
"Dung Nham đi đón Dung Dịch tan học, giờ mới về tới nơi. Thằng bé đeo nguyên cái cặp to sụ, chạy bổ nhào về phía Cố Minh Châu. Đang đứng bên giường bệnh, Dung Lỗi giật mình, vội đưa thằng bé ra xa."Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi!
"Dung Dịch bị bố ôm trong lòng, nó chỉ có thế rướn cổ réo gọi mẹ. Dung Lỗi dặn con trai,"Khẽ nào, mẹ vừa mới làm phẫu thuật xong, để mẹ nghỉ
ngơi đã.
"Bác sĩ đẩy Cố Minh Châu vào phòng bệnh, Dung Lỗi tháo cặp sách của Dung Dịch xuống đưa cho Dung Nham đứng cạnh bên. Anh bế con, chạy theo vợ."Trai hay gái thế anh?
"Dung Nham xách cặp đuổi theo, đoạn hỏi ông anh cả. Dung Dịch hớn hở cướp lời:"Là con gái! Là em gái!
"Từ lâu lắm rồi, ông bà nội đã bật mí với nó rằng mẹ sẽ sinh cho nhà mình một nàng công chúa."Là con trai.
"Dung Lỗi cười bảo Dung Nham, rồi lại quay sang tì vào bờ trán đầm đìa mồ hôi của con trai,"Không phải em gái mà là em trai. Dung Dịch được
làm anh rồi, con thích không?"
"Á? Là con trai ạ?" Dung Dịch ra chiều thất vọng, nó thở dài như ông cụ non,
"Con không thích em trai đâu! Bố nhìn Lương Việt mà xem, nó ăn khủng lắm, lần nào ngồi ăn với nó, con cũng gặp áp lực! Còn Cố Dương thì thâm chết đi được... Con muốn có em gái xinh xắn như Lương Tinh cơ, con sẽ bảo vệ em, không để thằng khác tán em!"
Ánh mắt Dung Lỗi vẫn dõi theo Cố Minh Châu đang nằm trên chiếc xe đẩy ở phía trước.
Trong khi thằng bé vẫn lẩm bẩm một tràng thì anh chỉ kịp nghe câu sau cùng, sau
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!