Chương 23: Ngoại truyện 3: Hai - Tư

Ánh đèn tờ mờ rót sáng.

Trên ghế có ai đó đang nằm co quắp, thân mình cuộn tròn như một con tôm khô,

cánh tay mềm oặt như chẳng có xương đặt vắt ngang trên đôi mắt.

Dung Nham ngồi trên ghế sofa gần đó với gương mặt rắn đanh, anh nốc rượu tì tì,

hết ly này anh rót sang ly khác.

"Anh Tư ơi...

"Tần Tống hớt hải xô cửa chạy vào, đập vào mắt cậu ta là cánh tượng im ắng lạ lùng này. Ánh mắt sắc lẹm của Dung Nham lao vụt tới, Tần Tống bấm bụng nuốt ực nửa vế sau xuống cổ họng. Kỷ Nam ngồi dựng dậy như bị điện giật, cô hỏi một tràng:"Người đâu rồi?

"Tấn Tống lấm lét nhìn Dung Nham, chẳng biết có nên nói không. Giá biết Dung Nham đang ở đây thì có gan trời, cậu ta cũng chẳng dám bén mảng lại gần. Bình thường, lão anh này phong độ ngời ngời, thân mật hòa nhã lắm, nhưng một khi đã sa sầm thì đúng là ai cũng hết hồn hết vía với lão. Láo toét với anh Cả, cùng lắm là ăn đòn. Còn với anh Ba, bị lão ấy hành một trận là xong. Nhưng chẳng ai biết nổi giới hạn điên cuồng của lão anh Hai này trải dài đến đâu, mà không biết mới đáng sợ chứ. Tóm lại Tần Tống đang sợ mất mật rồi đây."Lý Nham đâu Tống?

"Đến dép cũng không kịp mang, Kỷ Nam nháy bổ về phía Tần Tống với đôi chân trần, nắm chặt lấy hai bờ vai Tần Tống mà lay giật. Dưới sự hành hạ của cô, Tần Tống thiếu điều long ra từng mảnh, cậu chàng quýnh quáng cầu xin sự độ lượng từ cô,"Yên Hồi bảo, hắn ta vẫn nằm trong tay đám người

nước ngoài kia. Yên Hồi không dây với súng đạn nên không quen thân với bọn đó

cho lắm, huống hồ... Á anh Tư, em xin anh đừng lay nữa, em ói máu bây giờ!

"Nghe thế, Kỷ Nam mới chịu buông cậu ra, cô xoay người vớ áo khoác, dợm ra ngoài. Tay chưa chạm đến cửa đã bị kéo giật về đằng sau. Dung Nham ôm ghì cô vào lòng, mặt đanh lại,"Chú ra ngoài đi.

"Thế là Tần Tống ba chân bốn cẳng kiếm đường chuồn nhanh như cắt. Chẳng phải cậu hèn nhát chi đâu, song ai mà chẳng biết, giữa anh hai và anh tư... có tí gọi là... bất bình thường. Trong vòng tay anh, Kỷ Nam vùng vẫy giãy giụa nhưng miệng vẫn câm như hến từ đầu đến cuối. Bất kể cô có cắn xé anh như một con thú non thì cánh tay đang xiết chặt lấy cô vẫn cứng như thép, không có ý định lơi tay. Dầu gì đi nữa, phụ nữ và đàn ông luôn có sự chênh lệch về thể lực, chỉ một lúc sau là Kỷ Nam đã rũ người, cô bật khóc nức nở trong lòng Dung Nham."Anh... anh thả em ra đi? Em

xin anh...

"Kỷ Nam níu chặt cổ áo anh. Cô ngước đầu nhìn anh bằng vẻ đáng thương, đôi mắt tròn to rưng rưng, thuần khiết như một con nai. Trái tim anh quặn đau, vòng tay vẫn không chịu buông lơi,"Em tưởng nếu anh

không ngăn cản thì em sẽ cứu được hắn sao? Đó là nơi để em thích vào thì vào,

thích ra thì ra đấy chắc? Dù em có lành lặn thoát thân thì chẳng nhẽ ông cụ ở

nhà lại không tuốt xác em? Còn anh Cả thì sao?

"Anh nhẹ nhàng đưa tay lau khô giọt nước mắt cô,"Với lại, Kỷ Nam à, anh đã ngầm cho phép bọn chúng lấn sân

sang địa bàn của chúng ta, bây giờ làm sao anh có thể lật lọng bằng cách để em

đi cứu Lý Nham được?"

Kỷ Nam tuyệt vọng nói,

"Tại sao? Anh Cả chỉ muốn xử lý Phương Diệc Thành thôi cơ mà, sao phải lôi cả Lý Nham vào?"

Cứ nghĩ đến Lý Nham đang phải chịu sự hành hạ dã man nào đó là lòng cô lại nóng

như lửa đốt.

Đợt ra quân lần này của đội đặc nhiệm bị kẻ khác nhanh tay bắn tin, nói cách

khác, đây đích thị là một cái bẫy. Bọn hải ngoại kia nhiều lần bại trận bởi

Phương Diệc Thành, thấy dạo gần đây Phương Diệc Thành có ý ngáng đường Lương

Phi Phàm, lại được Lương Phi Phàm ngầm đồng ý nên chúng mới nhân cơ hội lộng

hành. Đội của Phương Diệc Thành bị bắt bảy người, trong đó có Lý Nham.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!