Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng vươn
tới một hình mẫu lý tưởng như Cố Minh Châu.
Lần đầu tiên hai chị em gặp nhau là vào năm Nguyễn Hạ mười sáu tuổi. Mùa xuân
năm ấy, mẹ Nguyễn Hạ qua đời trong một tai nạn máy bay, Nguyễn Hạ bỗng trở
thành trẻ mồ côi, phải dọn về quê sống với bà ngoại.
Trường học dưới quê không dạy dương cầm, không có môn vẽ, dĩ nhiên càng không
có môn rèn luyện tố chất, thậm chí cũng chẳng có lấy bộ đồng phục trường. Nhưng
thành tích học tập của đám bạn dưới ấy lại vượt xa Nguyễn Hạ cả dặm. Kỳ kiểm
tra theo tháng đầu tiên, Nguyễn Hạ đứng thứ nhất toàn khối từ dưới đếm lên.
Một cô bé xinh đẹp nhường này, vậy mà thi hóa chỉ được có bốn mươi hai điểm.
Thế nên chẳng còn bạn học nào muốn nhìn cô bé có mái tóc đen dài suôn mượt và
bộ váy trắng thướt tha mới tinh này bằng con mắt ngưỡng mộ nữa.
Nhiều năm sau đó, mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm này, trong lòng lại cảm thấy
nỗi buồn ấy mới thật thi vị làm sao. Thế mà vào lúc đó, cô bé mười sáu tuổi
Nguyễn Hạ lại thấy buồn thối gan thối ruột.
Đêm xuống, ở quê không có ánh đèn neon rực rỡ như ở thành phố, mọi thứ im lìm
đến đáng sợ. Đêm nào cũng vậy, Nguyễn Hạ luôn thiếp đi khi những giọt nước chưa
kịp khô, và lại choàng tỉnh với những giọt nước mắt lăn dài.
Cố Minh Châu xuất hiện vào đúng lúc đó, theo kiểu từ trên trời rơi xuống.
Nom cảnh dì ruột mình thân mật khoác tay đứa con chồng mà bà vốn yêu quý, Nguyễn
Hạ vừa tủi thân lại vừa ghen tỵ
"Tiểu Hạ à, đây là chị Sở Sở.
"Nguyễn Vô Song kéo Nguyễn Hạ đang gặm móng tay trong góc nhà ra, bàn giao cho Cố Minh Châu cả bảng điểm và bài thi cuối tháng của cô bé,"Dì giao nhóc này cho con đó nhé, công chúa lớn.
"Cho đến tận bây giờ, Nguyễn Hạ vẫn nhớ như in, Cố Minh Châu xinh đẹp kiều diễm của ngày ấy điện một chiếc áo măng tô tay lỡ màu xám, đôi boots cao ôm sát bắp chân thon, tác phong cử chỉ nom oai vô cùng. Từ nhỏ cô bé đã theo chân mẹ đi giảng dạy ở nhiều nơi, gặp không biết bao chị gái xinh đẹp, nhưng chưa thấy ai sắc nước hương trời như Cố Minh Châu. Đó là một vẻ đẹp không ai sánh bằng, không ai dám so bì, và dĩ nhiên vẻ đẹp đó vượt xa tất cả."Đứng đó làm gì? Qua đây, lấy giấy bút ra, để chị xem xem rốt cuộc em mắc chứng
gì?
"Vừa xem qua bài kiểm tra, Cố Minh Châu vừa vẫy con bé. Nguyễn Hạ ngồi xuống ngay ngắn, nín thở tập trung cao độ với khuôn mặt cúi gằm."Ái chà!
"Cố Minh Châu xem xong những lỗi sai trong bài kiểm tra, cô cười thở phào,"Khá đấy chứ! Tiểu Hạ vẫn còn giỏi chán, Cố Yên hậu đậu nhà mình chỉ đáng
xách dép cho em! Nào, để chị giảng lại cho em mấy chỗ này, em lấy bút ra, chỗ
nào cần chép thì chép. Lát nữa chị sẽ qua trường nói chuyện với thầy cô, để họ
thông cảm cho trường hợp của em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!