Bữa tối.
Nhà hàng buffet cao cấp tọa lạc tại trung tâm thành phố.
Dung Dịch vừa đói lại vừa thèm, miệng nhao nhao đòi ăn nên đành phải cho nó ăn
trước, không chờ Dung Lỗi nữa. Nguyễn Hạ ngồi cạnh Dung Dịch, luôn tay nhúng
rau và thịt đặt vào đĩa, thổi nguội rồi mới đưa nó. Dung Dịch vừa ăn vừa cười
tít mắt khoái chí.
Khi Dung Lỗi hớt hải tới nơi thì cái miệng ngậm đầy đồ ăn của cu cậu đang toe
toét cười với Nguyễn Hạ, vẻ nịnh bợ nom chẳng khác gì một con cún Nhật.
Thấy anh đến, cu cậu lập tức ngồi thẳng lưng dậy: "Bố! Bố xem, đây là dì Tiểu
Hạ của con! Bây giờ con có tới ba người dì lận!" Dung Lỗi ngồi xuống cạnh Cố
Minh Châu, nhận chiếc khăn cô đưa, lau tay xong, anh véo mũi con trai rồi quay
sang cười với Nguyễn Hạ ở phía đối diện.
Nguyễn Hạ đáp lại bằng một nụ cười phớt, "Sao anh rể đến muộn thế?"
Nghe cô bé xưng hô như thế, anh cũng tỏ ra hết sức tự nhiên, hoàn toàn không có
bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào, "Có cuộc họp đột xuất nên bị trễ giờ. Các em đã
bắt đầu rồi à?"
"Toàn do con trai anh ăn đấy!" Cố Minh Châu bực mình bảo, "Ăn lắm vào rồi chẳng
chóng thì chày cũng thành sumo!"
Nghe vậy, mặt Dung Dịch liền xị ra một đống rồi toan dẩu môi lên ý kiến. Nhưng
thấy sắc mặt bố, nó liền dịu xuống ngay, song vẫn phản ứng bằng cách gắp cả
miếng thịt to tướng bỏ vào mồm, phồng mang trợn mắt nhai nhai nuốt nuốt.
Cả buổi tối, Nguyễn Hạ rất kiệm lời, đa phần chỉ trêu đùa với Dung Dịch. Nói
chung cô bé vẫn còn nhỏ, chỉ đủ can đảm để hẹn ăn bữa cơm chứ chưa đủ khả năng
lấp liếm vẻ lạc lõng trong ánh mắt.
Song Cố Minh Châu chẳng mong gì hơn, và Dung Lỗi cũng vậy. Hai người ngầm kết
hợp kéo bầu không khí sôi nổi hơn hẳn.
Giữa chừng, Dung Dịch đòi đi vệ sinh, Nguyễn Hạ bèn dắt nó đi. Bàn ăn chỉ còn
lại hai người, Dung Lỗi lập tức ngồi nhích ra xa.
Cố Minh Châu rụt lại cánh tay vừa bấu anh, đoạn nhướn mày bảo, "Phát biểu tí
cảm tưởng đi." Cô đanh mặt, "Hả hê lắm chứ gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!