Về phần Dung Dịch, buổi sáng bảnh mắt ra không
thấy bố mẹ đâu cũng đủ để biến nó thành một con quái thú. Nó vội vàng tung chăn
ngồi dậy, thậm chí bộ áo ngủ in hình heo đốm cũng không buồn thay mà đã nhảy
phắt khỏi giường, lao ra ngoài, dáo dác truy tìm tung tích của hai vị phụ huynh
thiếu trách nhiệm kia.
Lần theo dấu vết của đống quần áo, khăn choàng vương vãi rái rác dưới nền nhà
phòng khách, Dung Dịch đã tìm ra phòng ngủ nhỏ. Một đứa trẻ ngoan ngoãn được
dạy dỗ quy củ từ nhỏ, vào lúc đang cáu bẳn vẫn không quên phải gõ cửa, Bố ơi! Mẹ ơi!
Sau hai tiếng gõ, bên trong vẳng ra tiếng hổn hển gợi cảm của ông bố:
"Đừng! Con đừng vào đây!"
Dung Dịch chống nạnh, gào toáng lên qua cánh cửa:
"Sao bố mẹ lại ngủ ở đây?! Mẹ đâu rồi bố?"
Vừa dứt lời, nó nghe thấy tiếng khàn khàn lúng ba lúng búng của mẹ nó:
"Dung Dịch... đợi năm phút nữa... mẹ qua..."
"Bố mẹ hư quá! Con bực rồi đấy nhé!" Bên ngoài cánh cửa, Dung Dịch dứ dứ nắm
đấm, cánh mũi phập phồng lên xuống rồi chạy biến đi đánh răng rửa mặt.
Vận động quá sức sau cơn say khiến Dung Lỗi bị mất sức, mới sáng ngày ra, nom
mặt mày anh có vẻ tiều tụy hốc hác. Giải quyết bữa sáng xong, Cố Minh Châu phải
cưỡng chế anh quay về giường nằm nghỉ, còn mình đưa Dung Dịch đến trường.
Sau đó cô tạt qua siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày và nước hoa quả, sau lại
ghé Vi Bác giải quyết vài việc, đến tầm mười hai giờ rưỡi mới xong xuôi để ra
về.
Được ngày nắng lên cao, tiết trời se lạnh nhưng khô ráo dễ chịu có hơi hướm của
mùa đông miền Bắc, Cố Minh Châu bốc máy toan bấm số gọi cho Dung Lỗi thì tình
cờ nhận được điện thoại của anh.
"Dậy rồi à?" Cố Minh Châu kéo dài giọng,
"Trưa anh muốn ăn gì? Em mua đồ về nấu hay chúng mình ra ngoài ăn?"
Dung Lỗi hơn hớn nói, dù trong giọng vẫn còn một chút uể oải như ngái ngủ:
"Mẹ nó bảo sao, anh nghe vậy."
"À thưa anh Dung, tổng giám đốc Dung..." Khóe môi Cố Minh Châu nhướn lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!