Về đến chung cư vào lúc khá muộn, khi ấy Dung
Dịch đã thiu thiu thiếp ngủ mất rồi.
Dung Lỗi bế con trai lên nhà, để con nằm trong phòng ngủ chính.
Trải qua một ngày mệt mỏi rã rời, vừa buông cái túi xuống, Cố Minh Châu liền đi
tắm rửa. Tắm xong, cô ra ngoài với chiếc khăn bông mềm mại khô ráo, vừa đi vừa
lau tóc. Dưới ánh đèn vàng dìu dịu trong phòng ngủ, cô chợt thấy khuôn mặt
nghiêng nghiêng của người đàn ông cô yêu, anh quỳ bên giường, tay cầm khăn lau
chùi rửa ráy chân tay cho con, trong khi nó vẫn đang ngủ ngon lành.
"Để em làm cho." Cố Minh Châu ngồi xuống giường, tay xoa nắn bả vai anh, "Anh
đi tắm đi, xem trên người có chỗ nào bị bầm không, lát nữa em lấy rượu thuốc
xoa bóp cho."
"Không sao. Bị thương nhẹ ấy mà, mấy ngày là khỏi." Dung Lỗi đưa cô chiếc khăn
mặt rồi đứng dậy, không quên vuốt ve gò má trái của cỗ, "Vẫn còn sưng đấy, có
đau không?"
Cố Minh Châu ấn vào tay anh, cười lém lỉnh bảo, "Phải gọi hôm nay là Ngày của
những ông bố ấy nhỉ?"
Dung Lỗi cũng bật cười, đoạn nhéo cằm cô.
Tắm táp qua loa xong, lúc ra ngoài anh rón rén leo lên giường, Cố Minh Châu
đang nằm mê man, nhưng mệt quá nên giấc không sâu. Nghe tiếng kéo rèm, cô bèn
mở mắt thấy anh dợm quay người, toan tắt đèn. Biết cô chưa ngủ, anh liền nhoẻn
cười ngoắc tay gọi cô.
Cố Minh Châu khẽ khàng bò qua người con trai, nằm xuống bên cạnh Dung Lỗi. Anh
tắt đèn, ngả người xuống giường, kéo cô vào lòng mình, tay chân vắt chéo kẹp
chặt rồi thoải mái trút tiếng thở dài.
Cô nghe lưng mình nóng hầm hập. Vòng tay chắc khỏe ấm áp của anh như truyền
năng lượng sang cô. Cố Minh Châu thấy vững dạ, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Bên cạnh cô, Dung Lỗi vẫn thao láo, anh miết lên miết xuống trên cơ thể cô, gợi
tiếng sột soạt.
Bụng bảo dạ chắc anh vẫn còn dư âm của màn kích thích hồi tối nên cô cũng xốc
lại tinh thần ngay tức thì, đoạn quay người rúc vào lòng anh, tay trượt dần xuống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!