Trước khi đến đây, Cố Minh Châu đã bốc điện thoại
gọi cho Lộ Hân Nam. Cô đưa xe cho Nguyễn Hạ, để Lộ Hân Nam đưa cô về, tiện thể
tiến cử cho bạn mình một nhà thiết kế tài năng.
Nom Lộ Hân Nam hơi gầy đi một chút, mái tóc cắt tỉa gọn gàng thời trang, chiếc
áo khoác dáng ngắn vẻ chín chắn cộng thêm lớp trang điểm tinh tế nhẹ nhàng,
càng nhìn càng có dáng dấp của một nữ doanh nhân. Tập ảnh "Đá của Hạ Mạt" đã
khiến cô ấy nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ, đây đúng là thứ cô ấy đang kiếm tìm,
đồng thời cũng là thứ mà đội thiết kế chỗ cô ấy đang thiếu hụt, một phong cách
tinh khôi rạng rỡ như tường vi song cũng thể hiện được sự phóng khoáng sắc sảo.
Hai người nói miên man suốt từ lúc chuẩn bị ngồi vào bàn cho đến khi cơm nước
đã xong xuôi, vẻ như đã tìm được tri âm đích thực, ngay tức khắc Lộ Hân Nam
đồng ý nhận Nguyễn Hạ.
Cơm nước xong ít lâu thì Cố Minh Châu và Lộ Hân Nam ra về.
Bà ngoại vẫn đang ngủ, dì không tiện gọi bà dậy, Nguyễn Hạ bèn bảo đợi bà tỉnh
rồi nấu riêng cho bà ăn sau.
Chẳng hiểu tại sao, Cố Minh Châu lại muốn gặp bà nói mấy câu rồi hẵng về.
Lúc lên lầu, cô ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay già nua như rễ cây của bà
ngoại, khẽ gọi bà dậy, bảo mình sắp về, dặn bà nhớ giữ gìn sức khỏe, hằng ngày
phải kiên trì giữ thời gian luyện tập.
Bà ngoại mắt kèm nhèm gật đầu lia lịa, đột nhiên bà cất tiếng rành rọt:
"Cháu yên tâm đi lấy chồng đi, bà tự biết chăm sóc bản thân mình."
Cố Minh Châu ngây người, chẳng hiểu bà đang nói với Nguyễn Vô Song hay đang nói
với cô nữa. Tuy cô gật đầu vâng dạ, nhưng không hiểu sao cô cứ thấy run run là
lạ. Cho đến khi chiếc xe của Lộ Hân Nam chạy ra đến cổng làng, nụ cười thường
trực suốt buổi chiều mới tắt lịm trên môi cô.
Lộ Hân Nam đã được nghe đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, giờ lại thấy bạn mình
co quắp một chỗ, cô bèn hỏi một câu dè dặt: "Tình hình sao rồi?"
Cố Minh Châu thở dài thườn thượt, "Gay go đấy."
"Sao mày không giải thích thẳng toẹt với Nguyễn Hạ đi? Tao thấy con bé cũng là người biết lí lẽ ra phết."
"Chính bởi con bé là người hiểu chuyện đấy. Nếu là Cố Yên thì tao đã nói thẳng đuột rồi, nó khóc lóc vật vã, dăm bữa là lại đâu vào đấy. Còn Tiểu Hạ thì... tao thấy hơi sợ, nó lạnh lùng thật song cũng rất tình cảm, chính tao chứng kiến nó nhích từng bước vượt qua nỗi đau mất mẹ, Lộ Lộ này, mày cũng thấy con người nó bây giờ đấy, nó tràn trề sức sống, thật sự là tao... không nhẫn tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!