Đêm ấy Dung Lỗi thở đều đều và đánh một giấc rất
sâu.
Trong tiếng thở khe khẽ nhịp nhàng lên xuống của hai bố con, Cố Minh Châu cứ mở
mắt thao láo cho đến tận sáng hôm sau.
Phải làm sao đây? Tiểu Hạ là Fay, mà cô từng tuyên bố sẽ giết chết cái đứa tên
Fay ấy.
Cố Minh Châu có niềm tin vào nhân phấm của Dung Lỗi, đành rằng anh từng nung
nấu ý muốn trả thù cô nhưng anh sẽ không bao giờ phủ nhận nếu giữa họ thực sự
đã xảy ra điều gì. Thế nên chắc chắn tình cảm giữa hai người là hoàn toàn trong
sáng.
Với cả, cứ nhìn thái độ của Nguyễn Hạ là rõ, con bé mù tịt những chuyện trước
kia. Nhưng còn ánh mắt con bé dành cho Dung Lỗi... lòng cô quặn thắt khi nhớ
tới nó. Ánh mắt nóng bỏng ấy tuyệt đối không chỉ đơn thuần ở mức hâm mộ thôi
đâu.
Cứ đánh mùi thấy thứ tình yêu dốc trọn tâm can ấy là Cố Minh Châu lại như nhìn
thấy chính mình hồi trẻ.
Cuộc đời này, những người thực sự có chung dòng máu với cô, chỉ có một người
đang nằm kề bên và một người đã lên chốn thiên đường, còn ai khác nữa thì cô
chưa từng biết đến.
Cuộc đời này, người đối tốt với cô nhất, chỉ có một người đang ốm liệt giường,
còn người kia đã về với cát bụi.
Cuộc đời này, chỉ có hai người khiến cô luôn gồng mình che chở, một sắp đi lấy
chồng, người kia chính là Nguyễn Hạ.
Trong lòng Cố Minh Châu, Nguyễn Hạ và Cố Yên có vị trí ngang nhau. Song với một
Cố Yên chậm chạp, yếu đuối, không được tích sự gì, thì tình cảm cô dành cho nó
đơn thuần chỉ là yêu thương và mong nó sống hạnh phúc mà thôi. Còn với Nguyễn
Hạ, từ tính cách tới tài năng của con bé luôn có dáng dấp nối bậc của chính cô.
Chính vì con bé giống em ruột cô còn hơn cả Cố Yên, thế nên bấy lâu nay, cô vẫn
luôn gửi gắm hy vọng vào nó.
Một đứa em mình vẫn luôn yêu thương bảo bọc là thế, lẽ nào giờ đây chính mình
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!