Hoàng hôn lãng đãng rơi, sắc thu đẹp lắm thay, Cố
Minh Châu không lái xe, tay xách cặp tài liệu, thả bộ dọc theo lối đại lộ phía
sau công ty về nhà vào giờ tan tầm. Gió hiu hiu thổi, thi thoảng lại có vài đứa
nhỏ cắp cặp sách chạy vụt qua, hai ba đứa tụ thành nhóm đùa giỡn rượt đuổi lẫn
nhau, tiếng trẻ con lanh lảnh rải khắp quãng đường tan trường. Ánh mắt Cố Minh
Châu dõi theo yên lặng như mặt nước hồ thu.
"A lô, chào anh bạn nhỏ Dung Dịch.
"Không kiềm được mình, cô bốc điện thoại gọi ngay cho đứa con trai thân yêu đang ở bên kia bờ đại dương. Dung Dịch bé nhỏ còn đang ngái ngủ, thằng bé dấm dẳng trách cứ:"Mẹ này, mẹ làm phiền giấc ngủ của con rồi đấy."
"Ối cho mẹ xin lỗi nhé chàng trai." Bước chân chậm lại, cô dịu dàng nói,
"Mẹ nhớ con lắm. Dung Dịch à, nhớ mẹ từng bảo sẽ đón con về nước không. Hai ngày nữa để dì Hải Đường dẫn con về nhé, được không?"
"Oh yes! Á mà mẹ có đến đón con không?" Đá nhỏ phấn khích hỏi.
"Mẹ sẽ đến sân bay đón con, bố cũng đến.
"Đầu bên kia điện thoại vẳng lại tiếng reo hò lảnh lót của thằng bé kéo theo một nụ cười rạng ngời trên gương mặt cô. Hai mẹ con hàn huyên một lúc cho đến khi bầu trời trên đầu cô nhá nhem tối, cô gác máy, gọi thêm một cuộc điện thoại đến trại an dưỡng nơi bố mình đang dưỡng bệnh. Tầm cô đến rơi đúng vào giờ cơm tối. Thoạt vừa tới nơi đã thấy Cố Bác Vân đang ngồi trước ba món ăn cùng một bát canh nghi ngút khói bày sẵn trên bàn, nom sắc mặt ông khá tiều tụy. Thấy con gái về, ông cố nặn ra nụ cười, bảo:"Rửa tay đi
rồi ăn cơm.
"Bụng dạ hơi cồn cào, vừa ngồi xuống, cô đã múc ngay một bát canh, trong lúc nhâm nhi tiện tâm sự với bố:"Bố ạ, đợi chuyện cưới xin của Cố Yên đâu và đó,
con định đón Đá nhỏ về."
Cố Bác Vân nửa bất ngờ nửa mừng rỡ gật đầu, "Vậy thì tốt quá!
"Mọi năm có Duệ Duệ làm lá chắn nên Cố Minh Châu thường đón con trai về chơi mấy ngày xong lại lén lén lút lút tiễn nó sang Mỹ. Giá ông nói được cô con gái thì ông đã sớm đón thằng cháu về đây sống rồi. Thấy ông hài lòng, giọng cô cũng dịu đi đôi chút:"Bố ạ, đợi con giải quyết
xong mấy việc cần thiết, chắc khoảng xuân sang năm, con cũng
phải đi lấy chồng thôi.
"Nghe cô nói vậy, ông càng mừng ra mặt. Nếu bảo tình cảm Cố Bác Vân dành cho hai cô con gái có đôi chút thiên vị thì hẳn phần đó thiên về cô con cả nhiều hơn. Chuyện tình cảm thực ra chẳng liên quan nhiều lắm đến vấn đề huyết thống, Cố Minh Châu do một tay ông nuôi lớn ngần này, thậm chí ông còn quý con bé hơn cả tính mạng mình."Bố sẽ gắng gượng đến lúc con lấy chồng để cả nhà ta được quây quần bên nhau.
Con cứ yên tâm." Cố Bác Vân cũng thầm nhận ra ý tứ của cô con gái, ông chậm rãi
nói. Kể từ lần chia tay Dung Lỗi, Minh Châu như biến thành người khác. Có vẻ
như cô công chúa tính tình xốc nổi, bề ngoài thì ngang ngược, bên trong lại yếu
đuối rụt rè của ngày nào đã bị chôn vùi dưới lòng đất theo Nguyễn Vô Song rồi.
Giờ đây, cục cưng bé nhỏ của ông đã trở thành một nữ hoàng giỏi giang, tháo
vát, lạnh lùng và tự lập. Nó không còn tỉ tê kể ông nghe mọi chuyện như thuở bé
nữa.
Một chặp hai bố con không ai nói câu nào, trong phòng chỉ vang lên tiếng bát
đĩa chạm nhau nghe lách cách. Nén cơn đau buốt vùng gan, Cố Bác Vân chậm rãi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!