Chương 47: (Vô Đề)

Hai người này nói chuyện kẻ trước người sau, vô cùng ăn ý. 

Ngay sau đó, cả đám liền im lặng một cách kỳ lạ. 

Cố Niệm Nhân đứng bên cạnh Lâm Tích, quay đầu nhìn cô. 

Ánh mắt cô ấy trước sau như một, bình tĩnh, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, mà nghiêng về kiểu Lâm Tích nói gì thì cô sẽ dựa vào đó để nói tiếp theo, dù người này gật đầu nói họ đang mặc đồ đôi. 

Làm ơn đi! Sao có thể! 

Lâm Tích trừng mắt nhìn hai người vừa nói chuyện, liếc mắt nhìn Cố Niệm Nhân. 

Gió lạnh thổi qua mặt cô, làm ửng hồng làn da, càng thêm nóng bức, sự chột dạ càng thổi bùng ngọn lửa bên dưới. 

"Muốn ăn đòn phải không!" Lâm Tích làm bộ giơ nắm đấm lên, nhưng không nhắm vào Cố Niệm Nhân. 

Tần Chu vội vàng xua tay, cùng Chung Sanh mỗi người chạy một hướng: "Muốn đánh thì đánh cậu ấy, mình chỉ định nói là hai cậu đi cùng nhau tới đây mà thôi." 

Chung Sanh nhìn Tần Chu qua cầu rút ván, "Hừ" một tiếng: "Lão Tần, không ngờ cậu lại là loại người này!" 

Nói rồi Chung Sanh làm bộ tiếp lấy gậy tiếp sức đánh người của Lâm Tích, giơ nắm đấm đuổi theo Tần Chước. 

Tiếng ồn ào náo loạn, chủ đề trêu chọc đột ngột này cứ thế bị bỏ qua. 

Lâm Tích vẫn cảm thấy ánh mắt Cố Niệm Nhân vừa rồi nhìn mình thật khó hiểu, trên đường đến quán home party cũng không chủ động nói chuyện với cô. 

Vừa đẩy cửa bước vào, tiếng nhạc metal mạnh mẽ dội thẳng vào tai cả năm người. 

Ánh đèn màu sắc rực rỡ nhấp nháy liên tục, chính giữa sảnh đặt một con gấu bông bản lậu siêu cao, trông có chút rẻ tiền. 

Lâm Tích đã lâu không đến những nơi thế này, trên đường vào phòng riêng vẫn đánh giá xung quanh. 

Hành lang tối om được chiếu sáng bởi những bóng đèn dây tóc rẻ tiền, có lẽ do tiếp xúc nhiều với nước khử trùng, Lâm Tích ngửi thấy mùi ẩm ướt thoang thoảng trong không khí. 

Cô thì quen rồi, nhưng không biết Cố Niệm Nhân có chấp nhận được không. 

Nơi mà các cô thường xuyên lui tới này khác hẳn với môi trường mà Cố Niệm Nhân thường tiếp xúc, khác biệt rõ ràng. 

Nếu Lâm Tích vẫn là cô của ngày xưa, nhất định sẽ muốn xem công chúa trong lồng kính này có thể chịu đựng được bao lâu. 

Nhưng cô không còn là cô của ngày xưa nữa. 

Không hiểu sao, cô lại đang suy nghĩ cho Cố Niệm Nhân. 

"Hôm nay mình mang đến cho A Tích một túi quà 'vượng vượng' siêu to khổng lồ! Phiên bản xa hoa, chúc cậu cuộc đời sau 18 tuổi càng thêm vượng!" Vừa bước vào phòng riêng, Chung Sanh đã vội vàng lấy ra một túi quà siêu to từ ba lô. 

Lâm Tích đi sau Chung Sanh, túi quà đó đập thẳng vào mặt cô, tiếp xúc toàn diện với cái túi lạnh lẽo. 

Cô cố nén vạch đen trên trán, nhận lấy món quà ý nghĩa phi phàm của Chung Sanh: "Cảm ơn." 

Tần Chu nghe vậy, cũng lên tiếng: "Mình và Thiến Thiến thì đơn giản hơn, hôm nay phòng riêng này bọn mình bao." 

Chung Sanh lập tức cảm thấy món quà của mình bị hạ cấp, có chút bất mãn: "Này! Sao các cậu lại thế chứ!" 

"Là cậu không thèm bàn bạc với mình trước, cậu nói cậu có một ý tưởng tuyệt vời." Tần Chu nhún vai. 

Chung Sanh không phục: "Vậy cậu nói xem ý tưởng của mình có được không?" 

"Được quá chứ." Tần Chu gật đầu, rồi vỗ vai Chung Sanh an ủi: "Vậy thì cậu càng không cần phải thế, ý tưởng hay của cậu có tình nghĩa hơn tiền bạc lạnh lẽo của mình." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!